Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 12 Mở miệng ra đã gọi một tiếng ngài
Chương 12: Mở miệng ra đã gọi một tiếng “ngài”
Mở miệng ra đã gọi một tiếng “ngài”
Nghe được xưng hô và phản ứng của Trần Đại Cương, tất cả những người ở đây đêu sửng sốt.
Đang nói giỡn à?
Đây là làm ra vẻ đáng thương tại hiện trường à!
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trước đó bà của ông đi bước nữa hay gì?
Còn không thì là ông nội từng ngoại tình!
Như thế nào mà vừa mở miệng đã gọi một tiếng “ngài”?
Tần Hiểu Nhiên cũng che miệng đầy vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng được mà nhìn mấy người vừa rồi còn mang dáng vẻ hung thần ác sát, làm ầm ĩ nhốn nháo, bây giờ lạỉ giống như mấy đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì, vẻ mặt kinh hãi, thần sắc can trọng.
Hứa Thanh Tân khẽ nhíu mày: “ông biết tôi à?”
Cả người Trần Đại Cương vừa mới run lên, vẫn còn hoảng sợ, nói: “Hứa gia, là tôi có mắt
mà không thấy Thái Sơn, tuyệt đối đừng chấp nhặt với ta nha. Tôi thật sự không biết hiệu trưởng Tần là vợ của ngài!”
Nhìn đến thái độ vừa rồi của Trần Đại Cương, những người ở đây đều kinh ngạc đến mức ngây người, khe khẽ nói nhỏ, nghị luận với nhau.
Vợ của Trần Đại Cương trên mặt đầy vẻ khó chịu, hô lên: “Trần Đại Cương, ông điên rồi!”
Gương mặt của Tân Hiểu Nhiên cũng đầy vẻ nghi ngờ mà nhìn Hứa Thanh Tán, đôi mắt đột nhiên mở to tựa hồ là đang dò hỏi.
Hứa Thanh Tân nhún vai coi như là đáp lại, tỏ vẻ bản thân mình cũng đang hoang mang và thắc mắc giống cô.
“Trần Đại Cương đúng không! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Mau nói rõ ra xem nào!”
Trần Đại Cương cung kính nói: “Hứa gia, tôi là người dưới trướng của anh Bưu. Anh Bưu nói, ngài là anh em chí cốt của anh ây, nếu aỉ dám đối nghịch với ngài là đốì đầu với anh ấy! Hứa gia tha mạng!”. Nghĩ đến thủ đoạn của anh Bưu, Trần Đại Cương gần như bật khóc.
Hứa Thanh Tân nghe thấy thế, bây giờ mới hiểu rõ tại sao.
Không nghĩ đến cái tên anh Bưu này vẫn rất hiểu chuyện, không ngờ lại tôn kính mình tới như vậy.
Nhưng thật ra là do Hứa Thanh Tân nghĩ nhiều rồi.
Lúc trước anh Bưu có làm một vụ làm ăn với Hồ Kiện, vốn đr đã đáp ứng với các anh em rằng sau khi hoàn thành thì dẫn theo mọi người ăn chơi hưởng thụ tất cả mọi thứ một lần.
Chỉ là chuyện này không hoàn thành, tiền cũng không thu được, đương nhiên cũng không hưởng được gì.
Nhưng dẫu sao thì cũng phải cho mấy anh em một lời giải thích.
Anh Bưu nhìn thấy Hứa Thanh Tân dùng một đấm mà đánh xuyên qua cả vách tường bê tông cốt thép thì lập từ bị dọa đến mất mật.
Nhưng bản thân là đại ca, sao lại có thể nói với đàn em rằng mình sợ cho được.
Một khi hình tượng bị hủy hoại, làm sao có thể dẫn dắt đàn em được nữa?
Kết quả là anh Bưu đã nói chuyện này một cách uyển chuyển rằng Hứa Thanh Tân chính là anh em chí cốt của hắn ta.
Vì anh em chí cốt, mấy trăm ngàn cũng bỏ
luôn.
Chuyện này trượng nghĩa biết bao nhiêu!
Cứ như thế, hình tượng đại ca xã hội của anh Bưu vẫn có thể tiếp tục duy trì.
Cho nên đám người của Trần Đại Cương mới tỏ ra kính sợ với Hứa Thanh Tân như thế.
Nghe được lời giải thích của Trần Đại Cương, sắc mặt của Tần Hiểu Nhiên lập tức có chút dị thường.
Khó trách vừa rồi người này vừa quỳ vừa kêu, hoá ra nguyên do là ở chỗ này!
Tần Hiểu Nhiên cũng biết đến tên của anh Bưu, đương nhiên cũng biết được anh Bưu làm cái gì.
Tên Hứa Thanh Tân này sao lại đi giao du với cái loại người du côn lưu manh thế này?
Chẳng lẽ là cảm thấy quá chán nản nên muốn dùng phương pháp đặc biệt để khiến mình nổi bật?
Thật là ngu quá mà!
Những tên tàn nhẫn ác độc đó có thể là người ở chung được hay sao?
Cái tên đần Hứa Thanh Tân này đang nhảy vào trong hố lửa đó!
Đúng là không thể để cho người khác bớt lo mà!
Hứa Thanh Tân chầm chậm gật gật đầu, nói: “Hoá ra là người của anh Bưu à”.
Trần Đại Cương vội vàng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Hứa gia, tất cả đều là hỉểu lầm mà thôi”.
Lúc này vợ của Trần Đại Cương cũng không còn cái dáng vẻ hung hăng như ban nãy nữa, xấu hổ nói: “Đúng vậy, đều là hiểu lầm thôi! Chúng ta đúng là nước tràn vào miếu Long Vương mà, là người một nhà không biết người một nhà”.
Vừa dứt lời, bà ta đã bị Trần Đại Cương tát vào mặt một cái.
“Bà nghĩ mình là thứ gì, cũng xứng làm người một nhà với Hứa gia sao? Bà còn không nhanh chóng xỉn lỗi Hứa gia và phu nhân đì”.
Vợ của Trần Đại Cương ôm mặt, hung tợn trừng mắt với Trần Đại Cương một cái, thế nhưng lúc xoay ngườỉ lại nhìn Hứa Thanh Tân và Tần Hiểu Nhiên thì trên gương mặt đã nhanh chóng nở nụ cười.
“Hứa gia, phu nhân, tôi sai rồi, là tôi đáng chết. Tôi trăm lần ngàn lần không nên đến nơi
này để làm loạn”.
Trần Đại Cương ở một bên cũng phụ hoạ nói: “Hứa gia, phu nhân, từ nay về sau, khu vực của trường trung học Gia Viễn sẽ do tôi bảo kê, nếu ai dám đến đây để làm loạn, tôi sẽ giết chết hắn!”
Hứa Thanh Tân trợn trắng mắt, lời này nói với anh, đường đường là danh giáo ở Đông Giang, trường trung học Gia Viễn thế mà lại yêu cầu một tên còn đồ đến che chở!
Lời này nếu mà truyền ra bên ngoài, ai mà dám để cho con mình đến đây học tập hả?
Chuyện này không phải là gây thêm phiền phức cho vợ mình sao!
Hứa Thanh Tân mất kiên nhẫn nóỉ: “Hừ, vợ của tôi là người quang minh lỗi lạc, cần tên côn đồ nhà ông đến để bảo vệ à?”
Trần Đại Cương cười mỉa, nói: “Đúng vậy, có Hứa gia ở đây, đương nhiên không cần đến tôi ở đây múa rìu qua mắt thợ, tôi chẳng qua là lo lắng có vài tên cặn bã đui mù không có mắt thôi”.
Hứa Thanh Tân trừng mắt, nói: “ông câm miệng đi!”
Dứt lời, Hứa Thanh Tân làm vẻ mặt lấy
lòng, nhìn về phía của Tần Hiểu Nhiên: ‘Vợ à, mấy người kia nên xử trí như thế nào?”
Tân Hiểu Nhiên chán ghét nhìn mấy người ở trước mắt mình nói: “Được rồỉ, trở lại chính sự đi. Mấy người đến văn phòng giải thích rõ ràng chuyện lúc trước của các người và nói rõ mọi chuyện hết cho tôi”.
Dứt lời, Tân Hiểu Nhiên cũng không muốn dừng ở cống trường thêm một khắc nào nữa mà xoay người nhanh chóng bước về phía toà nhà văn phòng.
Bởi vì có rất nhiều người của Trần Đại Cương đến, nên Tần Hiểu Nhiên cũng không để cho tất cả bọn họ cùng tiến vào văn phòng.
Mà sắp xếp cho bọn họ chờ ở phòng bên cạnh cùng với Hứa Thanh Tân, chỉ để cho vợ chồng Trần Đại Cương vào văn phòng của cô.
Vợ của Trần Đại Cương từ cái dáng vẻ người đàn bà đanh đá vừa rồi đã sớm biến thành dáng vẻ bà chị nội trợ khổ sở nhà bên, dùng vẻ mặt đau khổ mà kể lại toàn bộ câu chuyện.
Hoá ra, con trai của Trần Đại Cương thật sự đúng là học sinh của trường trung học Gia Viễn.
Thế nhưng mấy ngày hôm trước bởi vì nó đi đánh nhau mà đã bị đuổi học rồi.
Trần Đại Cương mới lén lút tìm đến phó hiệu trưởng Tê Giang Bằng để đút lót tiền cho hắn.
Sau khi Tê Giang Bằng nhận được tiền thì hứa bừa hứa bãi rằng sẽ giúp họ giải quyết chuyện này trong êm đẹp, để cho con của họ tiếp tục học hành ở trường trung học Gia Viên.
Chỉ là khi Tê Giang Bằng đến tìm Tân Hiểu Nhiên xỉn giúp, Tần Hiểu Nhiên lại hoàn toàn không chấp nhận chuyện này.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên đứa nhỏ Trần gia phạm lỗi, nếu mà không đuổi học nó, thì sẽ khiến cho mấy đứa học sinh còn lại khinh thường nội quy của nhà trường.
Hơn nữa kết quả đuổi học cũng đã được thông báo với tất cả giáo viên và học sinh toàn trường, làm sao có thể sửa lại được nữa?
Tuy rằng Tân Hiểu Nhiên không có địa vị cao ở nhà họ Tân, nhưng trong nội bộ quản lý của trường học thì vẫn là do hiệu trưởng như cô quyết định.
Kết quả là, đứa con trai của Trần Đại Cương cuối cùng vẫn bị đuổi học.
Theo lý thuyết thì việc đã đến nước này rồi, Tê Giang Bằng hẳn nên trả lại tiền cho Tran Đại Cương.
Thế nhưng Tê Giang Bằng lại không chỉ không đưa tiền lại, mà còn trốn tránh không chịu trả lời cho Trần Đại Cương.
Điện thoại thì không bắt máy, máy cũng bị chặn, giống như là đã biến mất khỏi thế gian.
Chuyện này mới khiến cho Trần Đại Cương nóng nảy chạy đến trường học để tìm Tề Giang Bằng.
Còn việc gọi cảnh sát đến để điều tra, Trần Đại Cương hoàn toàn không dám gọi, dẫu sao tên này cũng là lưu manh, người sợ nhất chính là cảnh sát.
Trên mặt vợ của Trần Đại Cương tràn đầy vẻ đau khổ, nói: “Hiệu trưởng Tân, thật sự là không phải bọn tôi muốn gây chuyện. Mà việc trẻ con đánh nhau đương nhiên là chuyện sai, nhưng người làm cha làm mẹ, con trai cũng đã bị đuổi học rồi, trong lòng chúng tôi cũng rất lo lắng”.
“ở tuổi này của nó không thể không tiếp tục học đúng không? Nó không thể lớn lên rồi đỉ lăn lộn trong xã hội mà không có tiền đồ giống cha nó được?”
“Hai vợ chồng bọn tôi nghĩ hết mọi cách mới có thể tìm một ngôi trường khác cho thằng bé học tiếp, nhưng cần phải nộp một khoản tiền mới được, bọn tôi căn bản không thể kiếm ra tiền, Tề Giang Bằng lại trốn bọn tôi, không muốn trả lại tiền, bọn tôi cũng thật sự đã hết cách rồi”.
Tần Hiểu Nhiên càng nghe lại càng tức giận.
Cái tên khốn nạn Tê Giang Bằng này, chẳng trách lúc trước bởi vì chuyện đuổi học thằng bé kia mà tên khốn này đã năm lần bảy lượt lật bàn trở mặt với mình.
Lúc ấy bản thân cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi nào mà hắn lại quan tâm đến chuyện của trường đến như vậy?
Hoá ra là đằng sau đó lại có chuyện mờ ám như vậy!
Tần Hiểu Nhiên nghiêm túc trả lời, nói: “Hai người đừng gấp, chuyện này tôi nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời vừa ý”.
Vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, một người đàn ông để tóc dài, mái chia bảy ba cà lơ phất phơ đi đến.
Chính là Tề Giang Bằng!