Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 13 Te Giang Bằng kiêu ngạo
Chương 13: Te Giang Bằng kiêu ngạo
Tề Giang Bằng tiện tay kéo ra một cái ghế dựa, ngồi nhếch lên bắt chéo chân đầy thoải mái. Lúc này mới không cho là đúng, nói: “Em họ, em tìm anh hả?”
Vừa nói xong câu này, Tề Giang Bằng còn lấy một cái bấm móng tay từ trong túi của mình ra, cắt móng tay của mình.
Hiển nhiên không thèm để hiệu trưởng Tần Hiểu Nhiên vào trong mắt.
Sắc mặt Tân Hiểu Nhiên nghiêm túc, nói: “Phó hiệu trưởng Tê, hiện tại tôi dùng thân phận hiệu trưởng để nói chuyện với anh, mong anh nghiêm túc một chút”.
Tề Giang Bằng không kiên nhẫn, vẫy tay nói: “Được rồi có việc thì mau nói đi, tôi còn đang vội vàng muốn về nhà ăn cơm, ông cụ đã gọi tôi ba cuộc rồi đây này, tôi về trễ là cô chịu trách nhiệm đấy!”
Tần Hiểu Nhiên đè lại lửa giận ở trong lòng, nói: “Tôi nhận được khiếu nại, anh thu hai mươi ngàn tiền của hai vợ chồng Trần Đại Cương, là phụ huynh của một học sình, có chuyện này không?”
Tề Giang Bằng vỗ bàn một cái, dáng vẻ
như bị làm nhục, nói to: “Nói đùa cái gì vậy? Bôi nhọ, chuyện này chắc chắn là bọn họ bôi nhọ tôi. Tôi thân là phó hiệu trưởng, tuy rằng không dám nói là thanh liêm, nhưng rất chú trọng phẩm chất làm thầy người khác. Làm sao có thể làm ra cái chuyện không có đạo đức giáo viên như thế này”.
Tần Hiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh băng: “Hay cho câu làm thầy kẻ khác! Tê Giang Bằng, anh cũng có gan mà nói câu này!”
Tề Giang Bằng hiển nhiên không sợ Tần Hiểu Nhiên chút nào, trừng mắt nhìn lại Tần Hiểu Nhiên nói: “Tân Hiểu Nhiên, cô có ý gì hả? Gọi cô một tiếng hiệu trưởng là cho cô mặt mũi rồi, thật sự coi mình là sếp à? Tôi cũng lười nói lời vô nghĩa với cô, tôi nói không có là không có! Tạm biệt!”
Vừa nói xong, Tê Giang Bằng dùng một chân đá văng ghế dựa, muốn rời đi.
Tân Hiểu Nhiên đập bàn đứng dậy: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tê Giang Bằng nheo mắt, cười lạnh: “Tôi còn phải về biệt thự của nhà họ Tân ăn bữa cơm đoàn viên, chậm trê gia yến của ông cụ, chuyện này cô không gánh nổi đâu! Thế nhưng
cô cứ yên tâm, tuy rằng gia yến không có chuyện của nhà cô, nhưng tôi sẽ thay cô hỏi thăm ông cụ. Bao gồm cả chuyện hôm nay cô bôi nhọ tôi, tôi nhất định sẽ kể hết lại toàn bộ cho ông cụ!”
Tần Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hừ. Bôi nhọ? Anh tự mở to hai con mắt của mình ra xem đây là cái gì!”
Nói xong, Tân Hiểu Nhiên quay màn hình máy tính ở trên bàn qua cho Tề Giang Bằng xem.
Tên Trần Đại Cương lăn lộn trên xã hội này nhiều năm như vậy, cái loại thủ đoạn đường ngang ngõ tắt khỏi cần nói, đương nhiên là vô cùng phong phú.
Lúc đưa tiền cho Tề Giang Bằng, họ đã lén ghì hình lại…
Không cần đoán làm cho, cái tên này nhất định không có ý tốt gì, chắc chắn là coi như biện pháp dự phòng để khống chế Tề Giang Bằng, không chừng là muốn Tê Giang Bằng nhả tiền ra nữa.
Ai mà biết tên Tề Giang Bằng này còn không biết xấu hổ hơn cả mình, ăn sạch sẽ ngay lập tức, lông cũng không rơi lấy một cọng, gọn gàng dứt khoát biến mất tăm mất tích, để cho
mình không tìm thấy người!
Hai tên khốn nạn này cũng coi như là kỳ phùng địch thủ, là chó cắn chó mà!
Tề Giang Bằng nhìn thấy video, lập tức biến sắc.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ được, khi đưa tiền cho hắn ta, Trần Đại Cương còn lén quay video lại.
Tần Hiểu Nhiên tiếp tục nóì: “Đương nhiên, nếu anh có hoài nghi về độ chân thực của video, chúng ta có thể báo cảnh sát điều tra chuyện này, nếu thật sự anh không hề can dự vào chuyện này thì tôi tin là cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh”.
Tề Giang Bằng có tật giật mình, nghe Tần Hiểu Nhiên nói như thế, lập tức run rẩy.
“Đừng mà em họ, đây đều là chuyện trong nhà, cần gì phải phiền luỵ đến cảnh sát. Không phải là hai mươi ngàn thôi sao, anh đưa cho hắn ta là được fôỉ”.
Tần Hiểu Nhiên vươn tay chỉ vào vợ của Trần Đại Cương, nói: “Vị này chính là vợ của Trần Đại Cương, trước tiên anh đưa tiền cho bà ấy rồi nói sau”.
Tề Giang Bằng liếc nhìn vợ của Trần Đại
Cương một cái, chuyển hướng nhìn sang Tân Hiểu Nhiên, nói: “À này, em họ, hiện tại trong người anh không có tiền, em có thể ứng trước cho anh một chút được không?”
Tân Hiểu Nhiên nhíu mày nói: “Tôi không có nghe lầm đó chứ? Hai mươi ngàn mà anh cũng không có?”
Đối với lý do thoái thác của Tê Giang Bằng, Tân Hiểu Nhiên khó mà tin tưởng nổi.
Hai vợ chồng Tê Gia Bằng ở nhà họ Tân một năm có thể được hơn mấy triệu tiền hoa hồng, lương lỉnh tỉnh các thứ khác cũng đã trên dưới một triệu, làm sao lại có thề không lấy ra được hai mươi ngàn cỏn con này.
Tê Giang Bằng giải thích: “Hai ngày nữa không phải là sinh nhật của bà nội à, tiền của anh đều mua quà cho bà nội hết rồi. Em yên tâm, tiền này là anh mượn em, rất nhanh sẽ trả lại cho em”.
Tuy rằng Tần Hiểu Nhiên không tin lời Tề Giang Bằng nói, nhưng dẫu sao chuyện này cũng liên quan tới danh dự của trường trung học Gia Viễn, đương nhiên Tân Hiểu Nhiên không thể không màng đến được.
Rất nhanh, Tân Hiểu Nhiên đã ứng ra hai mươi ngàn đưa cho vợ của Tân Đại Cương.
Vừa thấy đối phương đã nhận được tiền, Tê Giang Bằng được giảm gánh nặng ngay lập tức: “Được rồi nếu không còn chuyện gì thì anh về ăn cơm trước đây, ông cụ chắc chắn đang chờ đến sốt ruột”.
Tần Hiểu Nhiên nhíu mày: “Phó hiệu trưởng Tê, đối với hành động của mình anh không thấy là mình nên xin lỗi hay sao!”
Tê Giang Bằng bất mãn nói: “Xin lỗi? Tiền đã đưa rồi, còn xin lỗi làm cái gì”.
Vợ của Trần Đại Cương đứng dậy, câu nệ nói: “Hiệu trưởng Tân, không cần phải xỉn lỗi đâu, đưa tiền cho bọn tôi là được rồi. Cô còn có chuyện gấp, bọn tôi không quấy rầy nữa”.
Nói dứt câu, vợ của Trần Đại Cương đã chạy ra cửa nhanh như chớp.
Tề Giang Bằng thấy đương sự cũng đã đỉ rồi, lại càng thêm không kiêng nể gì, nói: “Nhìn thấy không, bọn họ đã nói là không cần. Bắt chó đỉ cày, xen vào chuyện của người khác”.
Tần Hiểu Nhiên giận đến tái xanh mặt nói: “Tê Giang Bằng, anh thật quá đáng! Dù cho đối phương không để bụng, nhưng anh cũng đừng có quên bản thân anh là phó hiệu trưởng của trường trung học Gia Viễn, dựa theo nội quy của trường học, với hành động của anh, đáng lẽ đã
bị cách chức từ lâu!
Tề Giang Bằng cười nhạo một chút: “Ây da, tôi lại sợ quá! Thế nhưng cô cũng đừng quên, thân là phó hiệu trưởng, chuyện tôi bị đuổi phải đến từ quyết định của hội đồng quản trị! Cô chưa có đủ tư cách đâu!”
Tần Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Như ý của anh, tôi nhất định sẽ báo chuyện này lên trên hội đồng quản trị. Anh nhất định phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân mình!”
Tề Giang Bằng không cho là đúng, còn cười hai tiếng: “Tùy cô thôi, thế nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cho cô một chút, hội đồng quản trị cũng không phải là do cô định đoạt. Cúi chào hiệu trưởng tôn quý của tôi”.
Dứt lời, Tề Giang Bằng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Hiểu Nhiên nhìn theo hướng của Tề Giang Bằng đỉ vẫn không nhúc nhích, vài giây sau hình như là đã đạt đến cực hạn của phẫn nộ.
“Khốn khiếp!”
Lúc đó Tần Hiểu Nhiên rít lên một tiếng, nóng giận mà nép tập folder trên mặt bàn đi.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị mở ra.
Hứa Thanh Tân vừa mới ló đầu vào trong, còn chưa kịp tươi cười để lấy lòng, thì đã nhận thấy một đống sát khí ập vào trước mặt mình.
Sắc mặt của Hứa Thanh Tân cứng ngắc, tiện tay chụp được cái folder mà Tân Hiểu Nhiên ném qua đây.
Nhìn đồ vật trong tay mình, lại nhìn đến sắc mặt của Tân Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân mới nhẹ nhàng đặt folder trở lại bàn làm việc của Tân Hiểu Nhiên.
/zVợ à, đừng nóng giận, cái loại người này thật sự không đáng để mình nổi giận đâu”.
Tân Hiểu Nhiên lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Tân một chút, nói: “Ai cho anh vào đây! Không biết gõ cửa à!”
Trên mặt Hứa Thanh Tân là vẻ nôn nóng, hấp tấp nói: Vợ à, đừng hiểu lầm, chuyện này rất khẩn cấp, thật sự khônq kịp để qõ cửa nữa”.