Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 14 Anh còn có mặt mũi quay lại sao
Chương 14: Anh còn có mặt mũi quay lại sao?
Tân Hiểu Nhiên không hề xem trọng lời nói của Hứa Thanh Tân.
Cô trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tân, có chút không tán thành nói: “Anh còn gây ra phiền toái gì nữa!”
Hứa Thanh Tân nói: “Không phải chuyện của anh, là Trần Đại Cương, vợ của anh ta vừa mới nói Tề Giang Bằng không tôn trọng em thì Trần Đại Cương đã tự mình kéo người đến phục kích Tề Giang Bằng bên ngoài trường học, nói muốn trút giận thay em, anh muốn cản cũng không được!”, vừa nói Hứa Thanh Tân vừa nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Tần Hiểu Nhiên nhíu mày nói: “Càn quấy! Sao có thể như vậy được!”
Hứa Thanh Tân ra vẻ chân thành nói: “Đúng, lúc đó anh đã nói rồi! Muốn đánh gã kia là việc của anh ta, nhưng làm liên lụy đến vợ anh thì không được! Như vậy chẳng phải anh ta đang hại vợ của anh sao! Trần Đại Cương lúc đó liền tỏ thái độ, nói rằng anh ta và Tê Giang Bằng
đã có thâm thù đại hận từ lâu rồi, lần này anh ta nhất định phải dạy cho gã một bài học”.
Tần Hiểu Nhiên bình thường rất nghiêm túc, cô chưa bao giờ gặp qua người có lối suy nghĩ kỳ lạ mà lại rõ ràng như vậy.
Nghe Hứa Thanh Tân nói xong, cô lập tức bị lời nói càn quấy của Hứa Thanh Tân chọc cười, cho nên không khỏi bật cười.
Nụ cười ấy rạng rỡ tươi đẹp động lòng người như một đóa hoa mùa xuân!
Hứa Thanh Tân như bị mê hoặc, chăm chú nhìn vào đôi má hồng cùng nét mặt tươi cười như hoa nở của Tần Hiểu Nhiên.
Kể từ khi Tần Hạc Khanh rời đi, Hứa Thanh Tân chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người mình yêu nữa.
Giờ khắc này anh giống như nắng hạn gặp mưa rào, cảm giác như làn gió mát, như dòng suối ngọt ngào.
Đối mặt với ánh mắt bỏng cháy của Hứa Thanh Tân, Tần Hiểu Nhiên cảm thấy mặt mình chậm rãi nóng bừng lên.
Khi cô định bày tỏ sự bất mãn của mình, ánh mắt vừa mới chuyển động thì đã chạm phải ánh mắt của anh.
Lúc này, Tân Hiểu Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Hứa Thanh Tân.
Giống như trong tiệc cưới của hai người ngày trước, Hứa Thanh Tân cũng đã nhìn cô bằng ánh mắt chân thành thế này và nói “Anh đồng ý”.
Kể từ khi ông nội rời đi, Tân Hiểu Nhiên đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực mà lẽ ra ở tuổi của mình cô không nên chịu đựng.
Sự cấp bách trong sự nghiệp, sự thù địch của người nhà họ Tân, sự bóc lột cùng không thấu hiểu của người nhà, còn có cả áp lực lớn mà cô tự tạo ra cho mình.
Dường như lúc nào tỉnh thần của Tân Hiểu Nhiên cũng luôn căng thẳng.
Cô không dám thả lỏng, bởi vì cô sợ một khỉ mình thả lỏng thì công sức bấy lâu nay sẽ không giữ được nữa.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Hứa Thanh Tân lại khiến cô cảm nhận được sự thư thái đã lâu không gặp.
Đó là cảm giác được giải phóng mọi cảm xúc, khiến bản thân như có thể vượt qua mọi rắc rối trên đời.
Tâm hồn cô như được thăng hoa trong giây lát, như người đứng ngoài quan sát mọi hỉ nộ ái ố trên đời.
Những khó khăn gian khổ trong đời phút chốc đều trở nên khống đáng kể tới.
Trong giây lát trên gương mặt Tân Hiểu Nhiên lộ ra nụ cười tự nhiên nhất một nụ cười xuất phát từ trong lòng, điềm tĩnh và thanh nhã.
Hứa Thanh Tân, người này khiến cho cô cảm thấy thật thư thái!
Thực sự quá tuyệt vời!
“Vợ à, em cười lên trông thật xỉnh đẹp!”, Hứa Thanh Tân bất giác nói.
Tần Hiểu Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó tâm hồn đang bay lượn đột nhiên trở về vị trí cũ. Sau đó cô mới nhận ra rằng mình dường như đã mất bình tĩnh trước mặt Hứa Thanh Tân.
Tần Hiểu Nhiên giả vờ ho để che đậy sự bối rối của mình, cố đè nén trái tỉm đang đập thình thịch trong lồng ngực, nghiêm túc nói: “Đừng nói vớ vẩn nữa! tôi hỏi anh, giữa anh và anh Bưu kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thanh Tân cười nói: ‘Vợ à, thực ra không có chuyện gì đâu, chỉ là trùng hợp thôi. Lần trước anh đi chợ mua thức ăn, trong lúc đi
vệ sinh thì vô tình gặp phải người đi nặng mà không có giây”.
“Theo lời anh anh ta nói thì anh ta đã ngồi chồm hổm suốt một tiếng đồng hồ, chân cũng tê dại đến mức không còn cảm giác gì nữa. Sự xuất hiện tình cờ của anh đã cứu anh ta khỏi tình thế khó khăn. Anh ta nói có ơn tất báo, nhưng lúc đó anh cũng không quá đặt nặng chuyện này, sự việc là như vậy, bây gỉờ nghĩ lại, chắc có lẽ anh ta muốn báo đáp sự giúp đỡ của anh lúc khó khăn đó”.
Tần Hiểu Nhiên ghét bỏ nói: “Nói mà không thấy ngượng miệng sao? Suy nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng anh lại nghĩ ra cái lý do vớ vẩn đó à? Anh xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao! Anh ta là đại ca giang hồ, dưới tay biết bao nhiêu đàn em, sao lại không gọi được đứa nào đến đưa giấy cho mình chứ!”
Hứa Thanh Tân gãi gãi sau đầu cười nói: “Ai mà biết được, chắc là anh ta quên mang theo điện thoại hoặc là điện thoại hết pin”.
Tần Hiểu Nhiên vỗ bàn nói: “Đủ fôỉ! Anh không cần phải vắt óc mà bịa ra lời nói dối nữa, tôi không thèm quan tâm đến mấy lời nhảm nhí đó nữa! Nhưng để tôi nhắc nhở anh, những người như anh Bưu đều là kẻ tàn nhẫn, ăn thịt không nhả xương, anh đừng có mà tự động dây
vào!”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Ha ha, cảm ơn vợ đã quan tâm anh”.
Tần Hiểu Nhiên nghiêm mặt nói: “Anh đừng có mà cợt nhả như vậy, Hứa Thanh Tân, tôi nói cho anh biết, mặc dù tôi đang có ý định ly hôn với anh nhưng dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, tôi không muốn trơ mắt nhìn thấy anh sa đọa!”
Nghe thấy Tần Hiểu Nhiên nhắc đến chuyện ly hôn lần thứ hai, tâm trạng của Hứa Thanh Tân lập tức chìm xuống đáy.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhưng Hứa Thanh Tân vẫn cảm thấy có chút khó chịu khi Tân Hiểu Nhiên nhắc lại chuyện đó.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tân thay đổi sắc mặt đột ngột, trong lòng Tân Hiểu Nhiên cũng có chút không đành lòng.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp tiền, nói: “Hứa Thanh Tân, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đưa tiền tiêu vặt cho anh. Hãy giữ gìn cẩn thận, đừng để mẹ tôi lấy lại”.
“Vẫn là vợ yêu anh nhất!”
Hứa Thanh Tân cười vui vẻ giống như
chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tần Hiểu Nhiên xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi nói: “Được rồi, tôi còn có một số việc phải xử lý, anh về trước đi”.
“Nhưng em vừa mới xuất viện, còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày”.
Tân Hiểu Nhiên thu dọn tài liệu trên bàn, nói: “Nếu đã đến đây rồi thì cũng phải làm việc một chút. Anh không cần nói nhiều nữa, tôi biết rõ thân thể của tôi cảm thấy như thế nào!”
Hứa Thanh Tân do dự một chút rồi nói: “Khi còn học đại học anh đã học được một số cách xoa bóp kiểu trung y từ một vị giáo sư trường y. Để anh xoa bóp cho em nhé?”
Tần Hiểu Nhiên liếc nhìn Hứa Thanh Tân, nghi ngờ nói: “Sao trước đây tôi chưa từng nghe anh nói về chuyện đó?”
Hứa Thanh Tân vừa định trả lời thì chuông điện thoại của Tần Hiểu Nhiên đã reo lên.
Đó là cuộc gọi từ mẹ cô, Triệu Lệ Hà, bảo cô về nhà ăn tối.
Sau khỉ cúp điện thoại, Tân Hiểu Nhiên thở dài, hơn ai hết, cô biết Triệu Lệ Hà khó tính như thế nào nên cũng không dám trái lời.
“Đỉ thôi. Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm,
hiếm khi mẹ tự mình nấu án, chúng ta phải mau đến hỗ trợ”.
Kể từ khi Tần Hạc Khanh qua đời, gia đình Tần Hiểu Nhiên đã chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Tân.
Nhưng dù có chút thiếu thốn hơn xưa, nhưng suy cho cùng, tính cả các loại cổ tức cùng tiền lương thì cả nhà bọn họ cũng có thể coi là một gia đình có thu nhập hàng năm gần một triệu nên nhà của họ không hề nhỏ, tầng trên và tầng dưới cộng lại cũng gần bốn trăm mét vuông.
Mức sống này ở Đông Giang mà nói thì đã là mức sống của một gia đình khá giả bậc trung rồi.
Tân Hiểu Nhiên và Hứa Thanh Tán vừa bước vào cửa đã thấy Hồ Kiện cùng Tân Chí Dũng đang xem TV.
Nhìn thấy Tân Hiểu Nhiên quay về, Hồ Kiện vội vàng đứng dậy mỉm cười chào cô.
“Hiểu Nhiên, em về fôí”.
Tần Hiểu Nhiên nhíu mày nói: “Sao anh lại ở nhà tôi?”
Hồ Kiện nho nhã lê độ nói: “ồ, anh nghe nói em nhập viện nên vốn định đến thăm, dì nói
em đã xuất viện cho nên mời anh vào nhà ngồi lại một lát”.
Triệu Lệ Hà bước ra khỏi bếp nói: “Là mẹ gọi Tiểu Hồ đến đó, đúng là một chàng trai tốt. Người ta quan tâm đến con rất nhiều, không giống Hứa Thanh Tân, đúng là thứ phản phúc, còn ăn bám con… đúng rồi, Hứa Thanh Tân, thằng khốn kiếp này, cậu còn có mặt mũi quay lại sao! Mau cút đi! Đồ vô liêm sỉ1’.