Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 15 Dựng chuyện hại người
Chương 15: Dựng chuyện hại người
Tần Hiểu Nhiên không vui nói: “Mẹ, cửa còn đang mở, mẹ lớn tiếng như vậy không sợ hàng xóm cười chê sao?”
Quả nhiên, Triệu Lệ Hà sợ bị người khác cười chê, cho nên liền nhỏ giọng nói: “Mẹ mặc kệ, tên khốn kiếp này dám cắm sừng con, nhà này không chứa nó nữa!”
Tần Hiểu Nhiên đặt túi xách lên tủ giày ở một bên rồi nói: “Mẹ, chỉ cần bọn con chưa ly hôn thì anh ta vẫn là con rể của mẹ, mẹ đuổi anh ấy ra ngoài, mẹ không sợ người ta nói nhà chúng ta xấu xa sao?”
Triệu Lệ Hà nghe vậy liền nóng nảy quát lên: “Hừ, rõ ràng là nó ngoại tình, sao lạỉ trở thành mẹ xấu xa rồi?”
Tần Hiểu Nhiên kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, đây là lỗỉ của anh ta, nhưng những người khác không biết chuyện đó! Chúng ta cũng không thể gặp aỉ cũng đứng lại giải thích rằng anh ta bị đuổi ra khỏi nhà vì ngoại tình được, đúng không? Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ làm thế nào?”
Triệu Lệ Hà bị những lời nói của Tân Hiểu Nhiên thuyết phục, bà ta là người sĩ diện, sao có thể chấp nhận để người khác coi thường mình.
Bà ta hầm hừ nói: “Nói như con vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì nó hay sao?”
Hồ Kiện vội vàng xen vào: “Sao lại không thể làm gì, chỉ cần Hiểu Nhiên ly hôn với anh ta chẳng phải là xong rồi hay sao? Loại người cặn bã này sao có thể xứng đôi với cô gái cao quý như Hiểu Nhiên chú?”
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Hồ Kiện, đây là chuyện riêng của nhà tôi, anh không nên xen vào”.
Triệu Lệ Hà không đồng tình nói: “Tiểu Hồ nói không sai, đó cũng là điều mà mẹ muốn nói. Tiểu Hồ đúng là đứa trẻ tốt”.
Vừa nói Triệu Lệ Hà vừa quay người vào bếp, cũng không thèm liếc nhìn Hứa Thanh Tân một cái.
Hồ Kiện cũng ân cần đi theo, nói chuyện vô cùng thân thiết.
Tần Hiểu Nhiên trừng mắt liếc nhìn Hứa Thanh Tân.
Nếu không phải tạỉ anh thì sao tôi lại chịu ấm ức như vậy chú?
Hứa Thanh Tân hiểu được ý tứ trong ánh mắt Tân Hiểu Nhiên, cho nên không khỏi thấp giọng nói: “Việc đó thật sự là anh bị oan, anh…”
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe chuyện này nữa? Nếu anh còn nói nhảm nữa thì cút ra ngoài ngay cho tôi!1′
Hứa Thanh Tân đành phải im lặng, lặng lẽ xỏ dép đi trong nhà, tìm việc khác để làm.
Bữa tối nhanh chóng bắt đầu.
Bởi vì Hồ Kiện đến cho nên chỗ ngồi của Hứa Thanh Tân lại lùi về sau một chỗ.
Ngược lại Triệu Lệ Hà còn sắp xếp cho Hồ Kiện ngồi cạnh Tân Hiểu Nhiên.
Nhìn thoáng qua chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ bọn họ mới là một gia đình, còn Hứa Thanh Tân mới là người ngoài.
Tần Hiểu Nhiên cũng mệt mỏi nên không nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Tân biết mình không có quyền lên tiếng nên đành phải nhẫn nhục chịu đựng.
Triệu Lệ Hà nâng ly lên, đang định nói gì đó thì Hồ Kiện đã vỗ đầu đứng dậy.
“Ô, xem trí nhớ của cháu này, thật xin lỗi đã cắt ngang chú và dì, cháu còn quên mất một điều”.
Tân Hiểu Nhiên không vui nói: “Hồ Kiện, anh có V gì? Anh có thể tôn trọng người khác
một chút không? Anh không thấy mẹ tôi đang chuẩn bị nâng ly hay sao?”
Triệu Lệ Hà mỉm cười nói: “Hiểu Nhiên, đâu phải chuyện gì lớn, chúng ta đều là người nhà, không cần nhiều quy tắc như vậy. Tiểu Hồ là người có học thức, không phải là người không hiểu quy tắc. Mẹ tin rằng thằng bé nhất định có lý do riêng của mình”.
Hồ Kiện cười nói: “Cảm ơn dì đã thông cảm. Đây không phải lần đầu tiên cháu tới thăm, cháu nghĩ mình không thể vô lễ nên có mang theo một ít quà đến cho người lớn. Lúc nãy con có hơi lo lắng nên đã quên mất”.
Triệu Lệ Hà nghe vậy liền cười đến tận mang tai nói: “ôỉ trời, thằng bé này, đến chơi là được fôỉ, còn quà cáp cái gì?”
Tần Chí Dũng cũng vui vẻ nói: “Đúng vậy, chú và bố của cháu là bạn cũ, cháu lo lắng như vậy làm gì chứ?”
Hồ Kiện cười nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời cháu đến nhà một người bạn nữ, không biết làm thế nào mới phải, lại luôn có cảm giác như con rể đến thăm nhà cho nên mới cảm thấy lo lắng như vậy”.
Triệu Lệ Hà nói: “ôi trời, nếu như dì có được đứa con rể như cháu thì may mắn quá”.
Hồ Kiện đắc ý cười nói: “Dì à, dì đã quá lời rồi, chuyện này đáng ra nên đề cháu nói, chắc kiếp trước phải cứu cả thế giới thì cháu mới được làm con rể của dì”.
Triệu Lệ Hà nói: “Ha ha ha, đứa trẻ này đúng là biết cách nói chuyện. Được rồi, nếu như cháu đã mang theo quà đến thì dì cũng không khách khí với cháu nữa. Mau ra lấy vào đây rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm”.
Hồ Kiện lục lọi trong chiếc túi mang theo rồi lấy ra một hộp quà tinh xảo.
“Chú à, lần trước cháu đi ăn cơm cùng Hiểu Long có nghe Hiểu Long nói rằng 2 người rất thích ngọc thạch”.
Nghe Hồ Kiện nhắc đến con trai mình, Triệu Lệ Hà nói: “Tiểu Hồ, cháu cũng quen Hiểu Long nhà dì sao?”
Hồ Kiện cười nói: “Cháu quen biết Hiểu Long từ lâu rồi, em trai của Hiểu Nhiên thì cũng là em trai của cháu, cho nên chúng cháu thường xuyên đi chơi với nhau”.
Vừa nói Hồ Kiện vừa đẩy hộp quà đến giữa bàn ăn.
“Hai ngày trước cháu có đến Vân Khê chơi, tình cờ nhìn thấy một khối ngọc thượng hạng,
giá chỉ hơn ba trám ngàn, cũng không đắt nên liền mua về đánh bóng và chạm khắc ra hai miếng ngọc nhỏ, hy vọng chú và dì sẽ thích nó”.
Vân Khê là nơi có nhiều ngọc thạch nhất ở Hoa Hạ, gần một nửa số ngọc cao cấp ở Hoa Hạ đều được sản xuất tại Vân Khê.
Vừa nói Hồ Kiện vừa mở hộp quà ra.
Bên trong hộp quà là 2 miếng ngọc màu xanh lục bảo nằm trên tấm vải lụa đỏ, một miếng ngọc được khắc hình Quan Âm và một miếng ngọc được khắc hình Phật.
Tân Chí Dũng kêu lên: “ôi trời, ngọc tốt, ngọc tốt! Tiểu Hồ, cháu thật sự là cao thủ, còn có thể tìm ra được miếng ngọc tốt như vậy!”
Hồ Kiện khiêm tốn cười nói: “Chú quá khen rồi, cháu cũng không hiểu biết về ngọc thạch lắm, chỉ nghe nói đây là cẩm thạch phỉ thúy lão khanh cao cấp khá hiếm nên mới mua”.
Triệu Lệ Hà ngạc nhiên nói: “ôi trời! cẩm thạch phỉ thúy lão khanh cao cấp? Dì biết thứ này, lúc kết hôn dì cũng có một chiếc vòng tay làm bằng cẩm thạch phỉ thúy lão khanh, lúc đó nó có giá hơn hai triệu. Không may dì lại vô tình làm vỡ nó, đến bây giờ dì thậm chí còn không muốn vứt nó đi”.
Lúc đó Tần Hạc Khanh là người quản lý Tần gia, tuy Tân Chí Dũng không thể nói là cực kỳ giàu có nhưng việc bỏ ra hai triệu để mua một chiếc vòng tay cho đám cưới của mình cũng tương đối dễ dàng.
Hồ Kiện vỗ tay một cái, nói: “Lúc đầu cháu còn lo lắng chú và dì không thích món quà này, nhưng bây giờ xem ra đã ổn rồi. Tục ngữ nói nữ mang Quan Âm nam mang Phật, vừa hay chú và dì mỗi người có thể mang một miếng ngọc”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày nói: “Hồ Kiện, anh tặng món quà đắt tiền như vậy không tốt lắm đâu!”
Hồ Kiện xua tay, tỏ ra hào phóng nói: “Chỉ cần có thể khiến cho chú dì vui vẻ thì những thứ này có đáng gì đâu!”
Triệu Lệ Hà cười toe toét nói: “ôi trời, đây là tâm ý của Tiểu Hồ, hơn nữa Tiểu Hồ cũng không phải là người ngoài, mẹ luôn coi Tiểu Hồ như người nhà”.
Nghe vậy, Hồ Kiện bật cười nói: “Ha ha, dì à, dì nói vậy khiến cho cháu ngại quá. Để cháu đeo lên cho dì xem có phù hợp với dì không”.
Vừa nói Hồ Kiện vừa cầm miếng ngọc Quan Âm đeo lên cổ cho Triệu Lệ Hà.
Triệu Lệ Hà nghiêng người hợp tác, nét mặt tỏ ra vô cùng hài lòng.
Lúc này, Hồ Kiện đảo mắt, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
“Hứa Thanh Tân, anh có ý gì?”, Hồ Kiện đột nhiên quát lên.
Hồ Kiện đột nhiên quát lên khiến cho mọi người đều ngẩn ra.
Là người có liên quan, Hứa Thanh Tân nhíu mày nhìn sang với ánh mắt ngơ ngác.
Triệu Lệ Hà vội vàng nói: “Sao vậy Tiểu Hồ?”
Hồ Kiện tỏ vẻ như bị sỉ nhục, nói: “Dì à, là người ngoài đáng ra cháu không nên lên tiếng nhưng Hứa Thanh Tân thật sự rất đáng giận”.
Hứa Thanh Tân bất mãn nói: “Này, anh nói cho rõ ràng, tôi đã làm gì anh chú?”
Hồ Kiện còn chưa kịp nói gì thì Triệu Lập Hà đã tức giận nói: “Cậu câm miệng cho tôi! Tiểu Hồ, cháu mau nói với dì, dì sẽ làm chủ cho cháu! Nó còn dám lên tiếng hay sao!”
Trong mắt Hồ Kiện hiện lên ý cười, hắn đã dựng chuyện thành công.
“Dì ơi, anh ta thật quá đáng, lúc nãy khi
cháu đeo miếng ngọc Quán Âm này lên cho dì thì anh ta đã trợn mắt nhìn cháu, há miệng thấp giọng nói đỉều gì đó, mặc dù cháu không nghe rõ ràng nhưng có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh ta mắng hai chữ “đồ ngu”! Cháu không biết anh ta đang nói về cháu hay dì nữa”.
Vừa nói Hồ Kiện vừa nghiến răng nghiến lợi, nét mặt tỏ vẻ đầy bất bình.