Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 16 Xin lỗi
Chương 16: Xin lỗi
Nghe Hồ Kiện nói vậy, Hứa Thanh Tân vô cùng tức giận.
Tên khốn kiếp này rõ ràng đang dựng chuyện hại mình.
Nhớ lại lần trước cũng là do chính hắn đã dựng chuyện mình ngoại tình, Hứa Thanh Tân lại càng tức giận hơn.
Có câu tâm sinh tướng.
Cơn tức giận trong lòng nhanh chóng khiến cho Hứa Thanh Tân thay đổi nét mặt.
Bầu không khí lạnh lẽo ngay lập tức bao trùm.
Hồ Kiện nãy giờ vẫn chú ý đến trạng thái của Hứa Thanh Tân, trong lòng đã chuẩn bị xem đối phương xấu mặt.
Nhưng sự thay đổi đột ngột của Hứa Thanh Tân lại khiến cho Hồ Kiện đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hắn cảm thấy đối phương đang bộc phát ra thái độ đằng đằng sát khí!
Khí thế bậc này thậm chí còn mạnh hơn cả Chung Chấn Giang, một trong 2 vị vua của thế giới ngầm Đông Giang mà hắn từng gặp.
Tên này có phải là tên ở rể vô dụng Hứa Thanh Tân không vậy?
Chẳng lẽ người này còn có bối cảnh khác mà người khác không biết?
‘Thằng khốn kiếp này, cậu dám mắng tôi sao?”
Hứa Thanh Tân còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Lệ Hà đã đột nhiên quát lên.
Hồ Kiện vốn đang sợ hãi đã bị tiếng quát của Triệu Lệ Hà làm cho bừng tỉnh.
Hừ, người này chẳng qua chỉ là thằng ở rể vô dụng mà thôi!
Ông đây sao phải sợ thứ rác rưởi này chú?
“Đúng vậy, anh mắng tôi thì cũng không sao, nhưng đây là mẹ vợ của anh, sao anh lại dám hỗn láo như vậy?”, Hồ Kiện nhân cơ hội chăm dầu vào lửa.
Hứa Thanh Tân cau mày nói: “Tôi không có nói!”
Triệu Lệ Hà trừng mắt, bà ta rất không hài lòng với thái độ của Hứa Thanh Tân.
Đối với bà ta thì một kẻ vô dụng như Hứa Thanh Tân khi đối mặt với lời chỉ trích của bà ta chỉ có thể cúi đầu nhận sai và cầu xỉn tha thứ!
Anh có tư cách gì mà cãi lại?
‘Thằng rác rưởi này, cậu không mắng tôi vậy thì cậu đang mắng Tiểu Hồ sao? Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Hồ là khách quý của nhà chúng tôi, cậu không được phép mắng nó! Còn không mau xin lỗi Tiểu Hồ đi!1′
Triệu Lệ Hà gầm lên giận dữ.
Hứa Thanh Tân lạnh lùng liếc nhìn Hồ Kiện, thản nhỉên nói: “Muốn con xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao?1’
“Ầm!”, Triệu Lệ Hà hung hăng đập bàn.
‘Thằng rác rưởi này, nếu như hôm nay cậu không xin lỗi Tiểu Hồ thì cút ra khỏi nhà cho tôi!”
Tần Chí Dũng cũng không hài lòng nói: “Hứa Thanh Tân, bà ấy nói đúng, Tiểu Hồ là khách quý của nhà chúng ta, sao cậu có thể mắng khách quý! Còn không mau xin lỗi Tiểu Hồ đi!1’
Hứa Thanh Tân dứt khoát nói: “Đừng nói là con không mắng anh ta, cho dù có mắng thì con cũng không xin lỗi! Bởi vì anh ta đáng bị mắng!”
Nghe Hứa Thanh Tân nói chuyện vô lý, Tần Hiểu Nhiên đang ngồi đó cũng trở nên lạnh lùng
bất mãn nói: irHứa Thanh Tân, ý anh là gì? Anh không coi ai ra gì sao?”
Hồ Kiện đảo mắt nói: “Hứa Thanh Tân, tôi biết lý do mà anh ghét tôi, còn không phải là do tôi đã nói cho Hiểu Nhiên biết chuyện anh ngoại tình hay sao? Hiểu Nhiên là một cô gái tốt, tôi không cho phép anh đối xử với cô ấy như vậy”.
Triệu Lệ Hà tức giận nói: “Tiểu Hồ làm vậy chính là vì muốn tốt cho Hiểu Nhiên. Nếu như không có Tiểu Hồ thì chúng ta còn không phát hiện được bộ mặt thật của thằng rác rưởi này”.
Hứa Thanh Tân không để ý tới Hồ Kiện cùng Triệu Lệ Hà, chỉ nhìn Tần Hiểu Nhiên hỏi: “Ngay cả em cũng cho rằng anh vừa mắng anh ta phải không?”
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Tân nói: “Anh quậy đủ chưa? Khó khăn lắm mới có một bữa cơm cùng bố mẹ, anh có thể không chọc cho bố mẹ mất hứng được không?”
Hứa Thanh Tân gật đầu nói: “Được, anh hiểu rồi”.
Hứa Thanh Tân nhất thời cảm thấy tim lạnh như băng.
Anh biết có lẽ Tân Hiểu Nhiên cũng không tin anh đã mắng người.
Nhưng Tần Hiểu Nhiên không muốn vì anh nói ra những lời công bằng.
Cô mệt mỏi, cô phiền chán!
Triệu Lệ Hà trừng mắt nói: “Hứa Thanh Tân, cậu có ý gì? Đừng tưởng rằng Hiểu Nhiên nói 3 tháng sau mới ly hôn với cậu thì cậu liền có thể mặt dày vô sỉ như thế. Tôi lặp lại lần nữa, nếu như cậu không xin lỗi thì mau cút ra khỏi nhà cho tôi!”
Hứa Thanh Tân đột nhiên đứng dậy.
Triệu Lệ Hà hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, nếu đã cút ra ngoài thì sau này đừng hòng quay trở về nữa!”
Hứa Thanh Tân lại nhìn Tân Hiểu Nhiên, nói: “Em có muốn nói gì không?”
Tần Hiểu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Tân, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Để cho anh đỉ sao?
Cứ như vậy mà chia tay?
Nhưng không phải anh vẫn còn phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô sao?
Hơn nữa, sớm chiều sống chung với anh trong hai năm nay, chẳng lẽ trong lòng Tân Hiểu Nhiên lại không cảm nhận được sự quan tâm
chăm sóc của Hứa Thanh Tân hay sao?
Nghĩ đến chuyện Hứa Thanh Tân phải rời đi thì Tân Hiểu Nhiên lập tức hoang mang.
Đột nhiên ánh mắt Tần Hiểu Nhiên sáng lên, cô nói: “Đúng rồi, con nhớ ra rồi”.
Nói xong Tân Hiểu Nhiên đứng dậy, đi đến tủ ngăn kéo bên cạnh lấy điện thoại di động từ trên giá đỡ điện thoại ra.
Triệu Lệ Hà cau mày nói: “Con nhỏ này, tự nhiên lại làm cái quái gì vậy?”
Tần Hiểu Nhiên lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nói: “Lúc nãy con đang quay video khiêu vũ, sau đó khi Hồ Kiện bấm chuông con đi ra mở cửa thì quên mất chuyện này, cho nên điện thoại vẫn đang bật chức năng quay phim. Tình cờ camera lại đang quay về phía chúng ta bên này, cho nên có thể kiểm tra đoạn video để xem Hứa Thanh Tân có chửi mắng ai không”.
Hồ Kiện hơi biến sắc, chột dạ nói: “Có thể không? Lúc nãy miệng của anh ta không cử động nhiều, dù sao thì anh ta cũng mắng rất nhỏ, camera điện thoại có thể quay được rõ ràng sao?”
Tần Hiểu Nhiên thản nhiên nói: “Chẳng phải xem thử liền biết hay sao?”
Triệu Lệ Hà tự tin trấn an Hồ Kiện, nói: “Đừng lo lắng, Tiểu Hồ. Điện thoại di động của Hiểu Nhiên là dòng sản phẩm có camera cao cấp nhất trong nước mới được ra mắt, nghe nói còn có thể quay rõ hoa văn trên mặt trăng, nhất định nó có thể quay được rõ ràng. Đợi lát nữa nhân chứng vật chứng có đủ, để dì xem thằng rác rưởi này còn có thể ngụy biện thêm nữa không? Hừ!”
Chẳng bao lâu, Tần Hiểu Nhiên đã tìm thấy đoạn video trên điện thoại của cô.
Mọi người lập tức chụm đầu lại.
Đoạn video cho thấy từ lúc Hồ Kiện đứng lên tặng quà cho đến khỉ Hồ Kiện quát lên thì Hứa Thanh Tân chỉ ngồi bất động ở đó, thậm chí còn không mở miệng.
Tần Hiểu Nhiên cau mày nói: “Hứa Thanh Tân chưa hề nói gì”.
Triệu Lệ Hà cau mày nói: “Tiểu Hổ, cháu nhìn Tâm sao?”
Hồ Kiện có chút xấu hổ cười nói: “Nhưng vừa nãy thật sự là cháu nhìn thây… thôi quên đi, chắc là hôm qua ở bữa tiệc cháu uống nhiều quá, còn chưa khôi phục tinh thần, liền bắt đầu thấy ảo giác”.
Triệu Lệ Hà thân thiết nói: “Tiểu Hồ, không phải dì nói cháu, nhưng cháu phải chú ý đến sức khỏe của mình. Mặc dù dì biết cháu nhất định phải đi giao thiệp vì công việc quan trọng nhưng cháu vẫn phải bảo vệ sức khỏe, sức khỏe chính là vốn liếng của mình. Dì nói nhiều như vậy cháu có thấy dì phiền phức quá không?”
Hồ Kiện khiêm tốn nói: “Sao vậy được, dì quan tâm đến cháu, cháu vui còn không hết. Sự quan tâm của dì thật khiến cho cháu ngại quá. Ngoài mẹ cháu ra thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến sức khỏe của cháu nhiều như vậy”.
“Người khác chỉ quan tâm đến việc cháu bay được bao nhiêu cao, bao nhiêu xa. Chỉ có bố mẹ và dì là thật sự quan tâm đến việc cháu bay có mệt hay không. Cháu thực sự cảm động lắm. Lúc nãy trong nháy mắt cháu còn nghĩ rằng dì là mẹ của cháu, sắp gọi dì là mẹ rồi. Nói ra chỉ sợ khiến cho dì chê cười!”
Trên mặt Triệu Lệ Hà lộ ra nụ cười thân tình, bà ta nói: “Làm gì có, có gì mà đáng chê cười chú? Nói không chừng chỉ mấy ngày nữa thì cháu thật sự phải gọi dì một tiếng mẹ đó!”
Vừa nói, Triệu Lệ Hà vừa an ý liếc nhìn Tần Hiểu Nhiên, lại còn liếc nhìn Hứa Thanh Tân, khịt mũi khinh miệt.
Hồ Kiện cười khúc khích nói: “Dì à, nếu như con có phúc như vậy thì con nhất định sẽ mỗi ngày hiếu kính chú và dì”.
Tần Hiểu Nhiên tỏ ra không vui khi lại nghe Triệu Lệ Hà ghép đôỉ lung tung.
Ánh mắt Hứa Thanh Tân sáng quắc nhìn Hồ Kiện, lạnh lùng nói: “Hồ Kiện, lúc nãy anh dựng chuyện hãm hại tôi, không phải bây giờ anh nên xỉn lỗi tôi hay sao?”
Lời vừa nói ra thì bầu không khí ngay lập tức trở nên tĩnh lặnq.