Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 17 Thủy tinh
Chương 17: Thủy tinh
Nghe thấy Hứa Thanh Tân nói vậy, Hồ Kiện tựa như bị sỉ nhục nặng nề.
Bắt hắn phải xỉn lỗi tên ở rể vô dụng này?
Nhục nhã, đúng là một sự nhục nhã lớn.
Hồ Kiện trợn mắt tức giận nhìn Hứa Thanh Tân, lúc ánh mắt chạm phảỉ ánh mắt của Hứa Thanh Tân, hắn đột nhiên lại dâng lên một nỗỉ sợ hãi vô cớ.
Những thứ mà hắn đang suy nghĩ trong đầu, ngay cả một chữ cũng không thoát ra được.
Hứa Thanh Tân bây giờ đã bước trên con đường tu hành, nỗi giận của anh đối với Hồ Kiện đã lộ ra từ trong ánh mắt, uy áp lớn mạnh cũng tự nhiên bao trùm lấy Hồ Kiện.
Hồ Kiện dù sao cũng chỉ là người phàm, trong lòng làm sao có thề không sợ hãi.
“Hứa Thanh Tân, đủ rồi. Tiểu Hồ chỉ là nhìn lầm thôi, sao cậu lại hung hãn như vậy, thái độ quá quắt gì đây?”
“Đúng là vô giáo dục, một người đàn ông trưởng thành lại nhỏ mọn như vậy, thật là xấu hổ! Tiểu Hồ, đừng để ý đến nó, mau ngồi xuống ăn đi”.
Triệu Lệ Hà cằn nhằn Hứa Thanh Tân, cứ như thể Hồ Kiện mới là con rể của bà ta vậy.
Trong lòng Hứa Thanh Tân thầm cười nhạo.
Hồ Kiện khinh thường tôi, làm nhục tôi, vu oan cho tôi, thậm chí còn đổi trắng thay đen bắt tôi xin lỗi anh ta, đây là biểu hiện của người có giáo dục sao?
Tôi cố gắng chứng minh mình trong sạch, yêu cầu hắn phải xỉn lỗi mình thì tự nhiên lại trở thành kẻ nhỏ mọn?
Suy nghĩ của người phụ nữ này đúng là quái lạ!
Nhưng bà ta vẫn là mẹ vợ của mình.
Hồ Kiện đắc thắng liếc nhìn Hứa Thanh Tân cứ như thể đang khoe khoang.
Sao? Cho dù tao có sai thì mẹ vợ của mày vẫn đứng về phía tao!
Thứ rác rưởi như mày làm gì có tư cách so sánh với tao?
Khỉ quay lại nhìn Triệu Lệ Hà thì gương mặt của hắn lại tràn ngập nụ cười ân cần.
“Dì à, đừng vội ăn, để cháu giúp dì đeo miếng ngọc Quan Âm này lên trước”.
Triệu Lệ Hà cười vui vẻ nói: “ôi, Tiểu Hồ đã bỏ công sức ra, miếng ngọc Quan Âm này dì càng nhìn lại càng thích”.
“Dì còn đang lo lắng không biết nên đeo trang sức gì khi về biệt thự nhà họ Tân dự tiệc mừng thọ sắp tới, miếng ngọc Quan Âm này thật sự rất thích hợp. Tiểu Hồ, cháu đúng là người tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Thật sự rất cám ơn cháu”.
Hồ Kiện vươn tay đeo Ngọc Quan Âm cho Triệu Lệ Hà, nịnh nọt nói: “Đây là việc con cháu nên làm mà dì, dì đừng khách khí như vậy, dì thích là tốt rồi. Nói thật, với khí chất của dì kết hợp với miếng cẩm thạch phỉ thúy cao cấp này thì đúng là làm cho cả không gian tỏa sáng rực rỡ!”
Triệu Lệ Hà cười đến tận mang tai, nói: “Đừng trêu chọc dì nữa, dì đã già rồi, khí chất cũng không còn như xưa nữa”.
Hồ Kiện nghiêm túc nói: “Dì à, những gì mà cháu nói đều là sự thật. Nhìn khắp Đông Giang này thì khí chất của dì chắc chắn phải được xếp vào top ba!”
Triệu Lệ Hà cười nói: “Thằng bé này đúng là biết cách khiến cho người khác vui! Dì thật sự phải cảm ơn cháu”.
Hồ Kiện nói: “Dì khách khí quá, đây chỉ là việc mà cháu nên làm”.
Triệu Lệ Hà liếc mắt nhìn Hứa Thanh Tân nói: “Nhìn Tiểu Hồ người ta rồi lại nhìn sang thằng vô dụng này, từ khỉ bước vào nhà chúng ta, ăn của chúng ta mặc của chúng ta, thế mà thậm chí một món quà nhỏ tôi cũng chưa nhận được. Đúng là một con sói mắt trắng. Nuôi chó còn tốt hơn nuôi nó, ít nhất thì chó còn biết aỉ tốt với nó, biết vẫy đuôi làm tôi vui, còn thằng vô dụng này chỉ biết chọc tức tôi mà thôi! Cứ như vậy chắc tôi phải sống ít hơn mấy năm mất!”
“Dì bớt giận, nóng giận hại cho sức khỏe. Hơn nữa Hứa Thanh Tân cũng không phải vô dụng, nghe nói ở nhà anh ta còn có thể làm việc nhà”.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra trong lời nói của Hồ Kiện ẩn chứa sự khiêu khích.
Triệu Lệ Hà quả thực rất tức giận nói: “Hừ, nhà chúng ta cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí cho nó, nhiệm vụ của nó không phải là làm một ít việc nhà thôi hay sao? Tiểu Hồ, cháu là một đứa trẻ tốt bụng, không cần phải nói đỡ cho loại rác rưởi này”.
Hồ Kiện ra dáng một quý ông khiêm tốn
nói: “Dì nói rất đúng, Hứa Thanh Tân đã sai, anh ta không thể chỉ làm một ít việc nhà mà liền cảm thấy bản thân phải được trợ cấp cơm nước miên phí. Cho dù hàng tháng không nộp tiền thì trong dịp lễ lộc anh ta cũng nên mua một ít quà cho chú và dì, đó là bổn phận của con cháu mà .
Triệu Lệ Hà cười lạnh nói: “Nếu như nó hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Hồ nhà ta vậy thì dì cũng không phải mỗi ngày bị nó chọc giận đến mức không ngủ yên được. Thật không biết mẹ ruột của nó sao có thể chịu đựng nó nhiều năm như vậy nữa?1′
Nghe Triệu Lệ Hà nhắc đến mẹ mình, Hứa Thanh Tân liền cảm thấy tức giận.
Nếu không phải vì Tần Hiểu Nhiên thì Hứa Thanh Tân thật sự muốn đánh Triệu Lệ Hà một trận.
Bà nói tôi cũng được, bà là mẹ vợ của tôi, tôi có thể nhẫn nhịn bà vì bà là người lớn!
Nhưng chuyện của mẹ ruột tôi đâu phải là chuyện mà bà có thể soi mói?
Hứa Thanh Tân lạnh lùng nói: “Mẹ, con không biết Hồ Kiện là người hiểu chuyện hay không hiểu chuyện, nhưng con khuyên mẹ không nên đeo miếng ngọc Quan Âm đó đi dự
tiệc mừng thọ của bà hai, tránh làm trò cười cho người khác”.
Bà hai mà Hứa Thanh Tân nhắc đến chính là Hoàng Phủ Lan, vợ của Tân Thụy Khanh.
Tần Thụy Khanh là em trai của Tân Hạc Khanh, ông hai của Tân Hiểu Nhiên, vì vậy họ đêu gọi Hoàng Phủ Lan là bà hai.
Nghe Hứa Thanh Tân dội gáo nước lạnh không đúng lúc, Triệu Lệ Hà trừng mắt nói: “Hứa Thanh Tân, cậu có ý gì?”
Hứa Thanh Tân thản nhiên nói: “Nhà mẹ đẻ của vợ chú ba trước đây làm nghề buôn ngọc, bà ta chắc chắn có kinh nghiệm xem ngọc, đánh giá đồ trang sức. Mẹ đẹo đồ giả đến đó, không sợ bị bà ta chê cười sao?”
Chú ba mà Hứa Thanh Tân đang nói đến chính là con trai thứ hai của ông hai nhà họ Tần, người đứng đầu nhà họ Tân hiện nay.
Vợ của ông ta từng là con gái của ông trùm trang sức đá quý Đòng Giang, chỉ có điều gia đình bị đứt dòng vốn trong giai đoạn đầu tư vào ngành khai thác vàng cho nên phải tuyên bố phá sản.
Bằng không thì một thiên kim đại tiểu thư như thím ba cũng sẽ không gả vào một gia tộc
hạng hai như nhà họ Tân.
Dù gia đình sa sút nhưng thím ba vẫn luôn tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư, vì vậy rất coi thường những người bình thường như Triệu Lệ Hà.
Ngoài ra, những ngày đầu thím ba gả vào nhà họ Tần, Triệu Lệ Hà vốn xấu tính vẫn luôn chống đối thím ba nên hai người không hề ưa nhau.
Sau đó ông nội Tân Hiểu Nhiên chết, Triệu Lệ Hà sụp đổ, cho nên đã bị thím ba trả thù không nhẹ.
Cuối cùng cả nhà phải tuyệt vọng rời khỏi biệt thự nhà họ Tân thì mới có được một chút bình yên.
Nếu Triệu Lệ Hà đeo mặt dây chuyền ngọc Quan Âm giả đến tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng Phủ Lan lần này thì thím ba chắc chắn sẽ làm nhục bà ta một cách nặng nề.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Lệ Hà run lên, vô thức nhìn về phía Hồ Kiện.
Nếu như miếng ngọc này thật sự là đồ giả, vậy thì bà ta cũng không biết phải đối xử với hắn như thế nào.
Hồ Kiện nghe thấy thế thì lập tức tức giận
gầm lên.
“Cái gì? Anh đang nói đây là hàng giả à? Hả!1′
“Tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua thứ này. Tên vô dụng chỉ biết ăn uống rồi nằm phè phỡn như anh thì biết cái quái gì?”
“Anh có nhìn thấy giấy chứng nhận giám định trong hộp không? Đây là giấy chứng nhận giám định do người có uy tín trong ngành ngọc bích cấp đó!”
“Nhìn vào kết cấu và độ sáng bóng của nó đỉ, mà thôi quên đi, tòi có nói anh cũng không hiểu, anh cứ chuyên tâm đi dọn toilet đi, đồ điên!”
“Tôi cá là anh không chuẩn bị quà cho chú và dì cho nên mới ghen tị với tôi, cố hắt nước bẩn vào người tôi!”
Sau khi Hồ Kiện rít gào xong thì liền đưa ra kết luận như vậy.
Đúng vậy, tên khốn Hứa Thanh Tân nhất định là đang ghen tị với mình.
Triệu Lệ Hà cũng lấy lại tinh thần sau khi nghe những lời nói của Hồ Kiện.
Đúng vậy, Hứa Thanh Tân là loại người gì
chứ?
Chỉ là loại người có thể làm chút việc vặt như giặt đồ nấu cơm giống như mọi người khác mà thôi.
Sao Hứa Thanh Tân có thể có hiểu biết về những thứ cao cấp như đá quý, trang sức được?
Triệu Lệ Hà nói: “Hừ, suýt nữa thì bị kẻ vô dụng như cậu lừa gạt rồi. Tiểu Hồ nói đúng, cậu thì biết cái quái gì. Cậu đã từng nhìn thấy cẩm thạch phỉ thúy rồi sao? Đúng là nực cười!”
Hứa Thanh Tân thành thật nói: “Con chưa bao giờ nhìn thấy cái gì gọi là cẩm thạch phỉ thúy cả”.
Triệu Lệ Hà mỉa mai nói: “Hừ, sao từ đầu không nói vậy đi, cứ thành thật mà nói không phải tốt hay sao? Còn giả vờ hiểu biết!”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Tuy rằng con chưa từng thấy qua cẩm thạch nhưng cũng đã từng thấy qua thủy tinh!”
“Anh có ý gì?”, Hồ Kiện hùng hổ hỏi.
Hứa Thanh Tân nói chắc chắn: “Ý tôi là, mặt dây chuyền của anh quả thực là thủy tỉnh tốt”.
“Đúng, anh nghe đúng rồi đó, đây là thủy tỉnh, không phải cẩm thạch”.