Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 18 Thủy tinh khác cẩm thạch
Chương 18: Thủy tinh khác cẩm thạch
Nghe Hứa Thanh Tân nói miếng cẩm thạch phỉ thúy này thực chất là thủy tinh thì sắc mặt của mọi người đêu thay đổi.
“Thật nực cười, cậu cho rằng chúng tôi không phân biệt được thủy tinh hay sao? Muốn lấy lòng mọỉ người cũng không cần phải ngu xuẩn đến như vậy. Sao nhà này lại có một đứa con rể như cậu chứ? Đúng là gia môn bất hạnh!”
Tần Chí Dũng chỉ vào Hứa Thanh Tân mà mắng.
Triệu Lệ Hà hẹp hòi càng tức gỉận đến run ray: “Hứa Thanh Tân, cậu có bị mù không? Tuy rằng cậu vô dụng nhưng cũng không phải là kẻ thất học chú? Tờ thẩm định giấy trắng mực đen ở đây, cậu nhìn không thấy hay sao?”
“Cậu muốn vu khống Tiều Hồ đến mức không cần mặt mũi nữa rồi phải không?”
“Rác rưởi, đúng là rác rưởi, tôi nhất định phải làm cho Hiểu Nhiên ly hôn với cậu, bắt cậu cút ra khỏi nhà chúng tôi!”
Sắc mặt Tan Hiểu Nhiên cũng hơỉ thay đổi, cô nói: “Đủ rồi Hứa Thanh Tân. Anh xem mẹ đã tức giận đến thế nào, anh đừng làm loạn nữa có được không? Còn không mau xin lỗi mẹ đi?”
Tần Hiểu Nhiên cho rằng cô đã hiểu rất rõ về Hứa Thanh Tân trong hai năm kết hôn.
Rõ ràng là cô không tin Hứa Thanh Tân có hiểu biết về ngọc thạch.
Triệu Lệ Hà gầm rú nói: ”Đừng xin lỗi tôi, tôi không nhận nổi đâu. Cậu phải xỉn lỗi Tiều Hồ, Tiểu Hồ có lòng tốt tặng quà đến, cậu thì hay rồi, đã keo kiệt thì thôi đi, lại còn hết lần này đến Lân khác mắng chửi vu không Tiểu Hồ, lương tâm của tên rác rưởi cậu bị chó tha rồi sao?1′
Tần Chí Dũng cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, mau xỉn lỗi Tiểu Hồ đỉ. Không thể đối xử như vậy với người có lòng tốt với mình được, ôi trời, nhà họ Tần tôi xưa nay nề nếp gia giáo, nghiêm cẩn chính trực, nay xuất hiện một đứa con rề như cậu đúng là gia môn bất hạnh!”
Vừa an ủi bố mẹ, Tân Hiểu Nhiên vừa thúc giục: “Sao anh không mau làm theo lời bố mẹ, xin lỗi Hồ Kiện đi? Anh đừng chọc giận bố mẹ nữa có được không? Tôi không yêu cầu anh trở nên nổi bật hay giàu có, nhưng anh có thể đừng mắc thêm sai lầm nữa được không?1′
Hứa Thanh Tân nhìn chằm chằm Tần Hiểu Nhiên, sau đó di chuyển ánh mắt quét qua từng người có mặt.
“Được rồi, nếu các người đã không tin tôi vậy thì tôi sẽ cho các người nhìn thấy sự thật”.
Hồ Kiện khinh thường nói: “Hừ, giả vờ giả vịt cái gì, tôi thấy anh rõ ràng chỉ đang bày trò muốn lấy lòng mọi người mà thôi”.
Vừa dứt lời thì hắn đã nhìn thấy một bóng người vụt qua.
Với tốc độ cực nhanh, Hứa Thanh Tân đã bất ngờ giật lâỳ miếng ngọc Quan Âm từ tay Hồ Kiện.
Sau đó anh giơ tay đập miếng ngọc xuống đất không chút do dự, một tiếng “keng” vang lên, miệng ngọc Quan Âm đã vỡ thành nhiều mảnh.
“Hứa Thanh Tân! Cậu cút ra ngoài cho tôi!”, vừa nói Triệu Lệ Hà vừa tức giận giơ tay cầm hộp khăn giấy trên bàn ném về phía Hứa Thanh Tân.
Hứa Thanh Tân hơi né người để tránh hộp khăn giấy ném vào mình.
Tần Hiểu Nhiên cũng nhảy dựng lên, tức giận nói: “Hứa Thanh Tân, anh thật quá đáng!”
Hứa Thanh Tân bình thản nói: “Đừng vội, không phải các người không tin lời tôi nói hay sao? Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho các người
thấy1′.
Hai mắt Hồ Kiện đỏ bừng, hắn nói: “Tên khốn kiếp! Sao anh dám đập ngọc Quan Âm của tôi? Hôm nay nếu anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”
Hứa Thanh Tân bình tĩnh nói: “Gấp gáp cái gì? Chẳng phải chỉ là một món hàng giả thôi hay sao? Đợi lát nữa tôi bồi thường anh một cái khác là được”.
Hồ Kiện khinh thường nhìn Hứa Thanh Tân nói: “Anh bồi thường cho tôi? Thứ ở rể vô dụng như anh có thể bồi thường nổi sao? Tôi đã bỏ ra hơn ba trăm ngàn để mua cẩm thạch phỉ thúy lão khanh, có bán anh đi cũng không bồi thường nôi!”
Hứa Thanh Tân không khoan nhượng, hừ lạnh nói: “Hừ, tốn ba trăm ngàn? Điều đó chỉ cho thấy anh là một kẻ ngu ngốc! Thứ này ba mươi tệ còn chưa đáng mua”.
“Rắm thối! Ba mươi tệ? Đúng là dám nói liều cũng không sợ người ta cười chê!”
Hồ Kiện cảm thấy mình sắp bị tên ngu ngốc Hứa Thanh Tân này chọc điên lên.
Nực cười, sao anh ta dám nói cẩm thạch
phỉ thúy của mình chỉ đáng giá ba mươi tệ!
Lúc trước mình phải tham khảo ý kiến của chuyên gia cố vấn thì mới dám mua nó.
Có người ở chỗ đó đã tăng giá đến năm mươi ngàn để mua nó nhưng mình còn không bán, chắc chắn đây là cẩm thạch phỉ thúy hàng thật giá thật.
Hứa Thanh Tân không đồng ý nói: “Ha ha, anh không cần nghi ngờ lời tôi nói. Giá trị cao nhất của thứ này chỉ tới 30 tệ mà thôi, nếu như anh mua giá cao hơn thì có nghĩa là anh đã bị lừa rồi. Còn không tin thì anh đúng là kẻ ngu ngốc, hoặc là kẻ lừa đảo”.
“Anh dám nói tôi ngu?”
Việc đã đến nước này, Hồ Kiện cũng lười tranh cãi với Hứa Thanh Tân.
“Được rồi Hứa Thanh Tân, tôi cũng rất muốn xem anh có cách gì để chứng minh miếng ngọc này là hàng giả!”
“Nếu như anh không chứng mình được thì cũng đừng trách tôi không nể mặt chú dì và Hiểu Nhiên ở đây mà bắt anh lên cục điều tra!”
Triệu Lệ Hà cũng lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn nói: “Tiểu Hồ, cháu nói rất đúng, nhất định phải bắt tên này đến cục điều tra. Đúng là kẻ không biết
trời cao đất rộng! Nếu cứ để cho nó tiếp tục như vậy thì nó chắc chắn sẽ gây họa cho gia dinh ■X _ _ir
này .
Hứa Thanh Tân không hề quan tâm đến những lời chế giễu và đe dọa của Hồ Kiện cùng Triệu Lệ Hà.
“Không thể không nóỉ, bức tượng Quan Âm này được mài giũa rất tốt, rất tỉ mỉ và sống động như thật xét từ góc độ thủ công mỹ nghệ thuần túy thì quả thực là một món hàng tốt chỉ có điêu…”
Vừa nói, Hứa Thanh Tân vừa nhặt một mảnh vỡ lớn trên mặt đất lên, nói: “Như chúng ta đều biết, tiết diện của ngọc thạch đều cùn và không sắc bén nên sẽ không làm xước tay, tôi nói có đúng không?”
Tan Chí Dũng theo bản năng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng thật là như vậy”.
Triệu Lệ Hà trợn mắt nhìn Tan Chí Dũng, nói: “Đúng vậy cái gì? ông thì biết cái gì? Hứa Thanh Tân, đừng đứng đây dài dòng ngụy biện nữa, có chuyện gì thì nói nhanh đi!”
Hứa Thanh Tân chậm rãi nói: “Đừng vội, con còn chưa nói xong, đang nói về ngọc, vậy chúng ta hãy xem qua cái gọi là ngọc Quan Âm này. Mặc dù tiết diện không lớn nhưng vẫn có
thể thấy độ sắc bén ở các góc1′.
“ở đây đều là người trưởng thành, cho nên chắc đều hiểu rõ tiết diện của thủy tỉnh đều bóng loáng, sắc bén đúng không? Nói cách khác, khỉ chạm vào cạnh thủy tỉnh, nếu không cẩn thận có thể bị đứt tay. Giống như thế này đây”.
Vừa nói Hứa Thanh Tân vừa dùng ngón tay miết theo cạnh mảnh vỡ.
Trong nháy mắt, một gỉọt máu đỏ sẫm chảy ra từ đầu ngón tay anh.
“Đây chính là bằng chứng!”
Lúc này ánh mắt của mọi người dều tập trung vào ngón tay của Hứa Thanh Tân.
“Cái này…”, Tân Chí Dũng do dự một chút, sau đó nhìn Hồ Kiện.
Triệu Lệ Hà cũng mở to mắt nhìn ngón tay của Hứa Thanh Tân với vẻ khó tin.
Sắc mặt Hồ Kiện cực kỳ khó coi, hắn khẽ lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Chuyện này sao có thể xảy ra!”
Tần Hiểu Nhiên nhíu mày nhắc nhở: “Mẹ, không phải mẹ cũng có một chiếc vòng tay cẩm thạch sao? Lấy ra so sánh thử liền biết thôi”.
Triệu Lệ Hà vội vàng rời đi mà không nói thêm lời nào.
Nhìn thấy món quà quý giá khiến mình tràn đầy vui mừng trong phút chốc đã biến thành rác rưởi vô giá tộ, Triệu Lệ Hà không còn tâm tư châm chọc Hứa Thanh Tân nữa.
Sắc mặt của Tần Chí Dũng cũng vô cùng khó coi, món quà tặng cho mình lại là hàng giả, đúng là khiến cho ông ta đau lòng muốn chết!
Rất nhanh Triệu Lệ Hà đã bước ra với một chiếc hộp đóng gói tỉnh xảo.
Mở hộp ra, bên trong là một vài miếng cẩm thạch xanh biếc nằm trên một mảnh lụa màu vàng.
Tuy chỉ là những mảnh vỡ nhưng trông vẫn rất quý giá, chỉ cần nhìn kỹ sẽ biết đó không phải là một món đồ bình thường.
Nhìn trở lại mảnh ngọc Quan Âm của Hồ Kiện, mặc dù màu sắc bề ngoài trông gần giống với màu xanh biếc của các mảnh vòng tay.
Nhưng nếu cẩn thận đánh giá thì sẽ phát hiện màu xanh ngọc lục bảo chỉ có một lớp mỏng ở mặt ngoài cùng miếng ngọc mà thôi.
Mặt dù tiết diện màu xanh biếc cũng khá đậm nhưng vẫn rất khác so với màu xanh của
cẩm thạch thật.
Lúc này chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là thật hay giả!
Sự ỉm lặng bao trùm, mọi người đều không nói nên lời.