Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 19 Đổi trắng thay đen
Chương 19: Đổi trắng thay đen
“Cái này…. sao lại như thế?”
Hồ Kiện có vẻ hết sức kinh ngạc, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.
Tượng ngọc này của hắn không phải là mua từ tỉnh Vân Tây mà là mua ở chợ đồ cổ tại thành phố Đông Giang.
Nói là bỏ ra một số tiền lớn mua từ Vân Tây, chỉ là để dát vàng lên mặt mà thôi.
Nhưng hắn tin chắc chất lượng của nó không hề kém, với trình độ của đám Triệu Lệ Hà thì chắc chắn không nhìn ra thật giả.
Nhưng nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một Hứa Thanh Tân.
Tên vô dụng này lại có thể nhìn ra món này là giả.
Triệu Lệ Hà thể hiện vẻ mặt khó coi, trên mặt của Tân Chí Dũng cũng là thất vọng tràn trề.
Tần Hiểu Nhiên tức giận nói: “Hồ Kiện, anh thật quá đáng, mặc dù chúng tôi không cần anh tặng quà gì đắt tiền, nhưng cũng không thể đem thủy tinh đến lừa người chứ!”
Hồ Kiện bộ dạng giả vờ sốt rột nói: “Hiểu
Nhiên, em hiểu nhầm anh rồi, anh thật sự không biết sao lại như thế, anh thật sự đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó”.
Nhìn thấy Tân Hiểu Nhiên không hề nhún nhường, Hồ Kiện bèn chuyển hướng sang giải thích với Triệu Lệ Hà: “Dì ơi, cháu bị oan, dì phải tin cháu, dì cũng biết là cháu không hề thiếu tiền sao lại có thể tặng đồ giả chứ!”
Hứa Thanh Tân lạnh lùng lên tiếng: “Sự thật đã bày ra trước mắt, mày vẫn kiên quyết ngụy biện đến cùng sao?”
Hồ Kiện tức giận hét lên: “Mày đừng có thêm dầu vào lửa, nói vớ nói vẩn! Dì ơi, cháu thực sự không biết tại sao lại như thế, nhất định là có người lén lút đánh tráo! Đúng thế, nhất định là như vậy! Miếng ngọc này của cháu là ủy thác cho người bên văn phòng chuyên nghiệp gia công, khẳng định là do bọn họ thấy tiền sáng mắt ra, tham tiền phụ nghĩa, lét lút đánh tráo, cháu sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Nghe thấy những lời ngụy biện của Hồ Kiện, trong lòng Triệu Lệ Hà đã tín tưởng ít nhiều.
Triệu Lệ Hà an ủỉ: “Tiểu Hồ, dì tin tưởng cháu, đứa trẻ hiểu chuyện như thế, làm sao làm ra chuyện hoang đường như vậy được”.
Trong lòng Hồ Kiện cười thầm, vẻ,ặt lại tức giận bất bình nói: “Dì yên tâm, cháu nhất định tìm bọn họ làm cho ra lẽ! Bọn chúng chắc ăn phải gan hùm mới dám đánh tráo quà của cháu tặng cho dì chú, bọn chúng chưa xong với cháu đâu!”
Triệu Lệ Hà cũng giận đùng đùng nói: “Đúng thế! Chuyện này nhất định phải tìm bọ họ nói lí, đồ vật này đáng giá ba trám ngàn, hành vỉ của bọn họ chính là phạm pháp! Tiểu Hồ cháu đừng vội vàng, lúc đấy dì sẽ đỉ cùng cháu, nhất định đòi lại công bằng cho cháu”.
Nghe thấy Triệu Lệ Hà muốn đi cùng với mình, Hồ Kiện chột dạ.
Nếu để Triệu Lệ Hà đi cùng với mình, vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao!
“Dì ơi không cần đâu ạ, sao có thể làm phiền dì chịu cực đi cùng, Hồ Kiện cháu không phải người vô danh ở Đông Giang, đám người đó chắc chắn phải cho cháu lời giải thích đàng hoàng!”
“ồ, đây là gì thế?”
Đúng lúc đó, Hứa Thanh Tân rút từ trong hộp quà của Hồ Kiện ra một tờ giấy.
“Yo, bằng chứng mua hàng ở chợ đồ cổ
Đông Giang, tượng Phật lưu ly giá bán ba ngàn tệ! Trên đó còn có ảnh, đúng là đôi tượng Quan Âm lưu ly và tượng Phật lưu ly này! úi chà, bên dưới còn kèm theo hóa đơn thanh toán, còn có chữ ký viết tay, Hồ Kiện! Đây không phải là tên của mày sao!”
“Hồ Kiện, lần nay tao phải nói xin lỗi mày rồi, hóa ra món quà này của mày mua hẳn ba ngàn tệ cơ à, tao còn tưởng là ba mươi tệ đây, xem ra trình độ kiểm định của tao cũng bình thường thôi, xấu hổ quá, thật xấu hổ!”
Hồ Kiện cực kì hoảng sợ.
“Đồ khốn, trả lại cho tao!”. Trong lúc nói, Hồ Kiện giành lại tờ giấy.
Hứa Thanh Tân đương nhiên không để cho hắn cướp đi, nhẹ nhàng tránh được, nhìn như là tiện tay vứt đi nhưng lại rơi xuống cạnh bàn của Triệu Lệ Hà.
Triệu Lệ Hà cầm tờ giấy lên xem, vẻ mặt thay đổỉ như tắc kè hoa, một lần nữa trở nên khó coi.
Trên giấy viết đúng với những gì Hứa Thanh Tân nói.
Cái gọi là tượng ngọc Quan Âm và tượng Phật ngọc này chỉ là hàng tại chợ bán sỉ đồ cổ.
Hồ Kiện nhìn thấy rõ ràng biến đổi cảm xúc trên mặt Triệu Lệ Hà, vội vàng kiếm cớ: “Đây là hiểu lầm thôi dì ạ, dì nhất định phải tin cháu”.
Hứa Thanh Tân lạnh lùng nói: “Tao thực sự bái phục mày đấy Hồ thiếu gia, bằng chứng bày ra trước mắt rồi, mày vẫn có thể ngụy biện, khâm phục, khâm phục!”
Triệu Lệ Hà không nói thêm gì nữa, trong lòng bà ta đã dao động nhiều rồi.
Dù sao cũng có giấy trắng mực đen, đấy là chữ kí của Hồ Kiện, sao Triệu Lệ Hà không nhận ra chứ!
Tuy nhà họ Tân đã suy sụp, gia dinh bà ta cũng không có thực quyền nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, nhà bọn họ giàu có hơn những gỉa đình bình thường khác rất nhiều.
Vật trang trí ba ngàn tệ đối với bà ta không chỉ là sự mất mặt mà nói thẳng ra là vô cùng nhục nhã.
Nếu như để người khác nhìn thấy, mặt mũi Triệu Lệ Hà bà ta còn biết giấu vào đâu!
Nếu như bà ta thật sự mang theo món hàng giả này đến biệt thự nhà họ Tân đề tham gia tiệc mừng thọ của Hoàng Phủ Lan thì khẳng định sẽ bị nhục mạ đến chết.
Trong phút chốc sắc mặt Triệu Lệ Hà tái mét, cực kì khó coi.
“Hứa Thanh Tân, mày đừng có đắc ý, mày là thằng phế vật bám váy đàn bà cũng có tư cách chế nhạo tao sao?”
“Tao nhận là tao ký, nhưng mà tao mua thứ này về là để làm mẫu cho thợ điêu khắc thòi, ai mà biết bọn họ lấy hàng giả về để lừa gạt, tao cũng là người bị hại”.
Không thể không nói Hồ Kiện tên này rất có đầu óc, thậm chí có thể nói là hắn khá là thông minh.
Chỉ trong thời gian ngắn, có thể không ngừng tìm được lí do ngụy biện cho bản thân.
“Mặc dù tao xác thực tặng đồ giả cho dì chú nhưng đấy không phải là cố ý, tao cũng bị người ta lừa”.
“Nhưng mày thì sao, thân là con rể của nhà họ Tân, ăn mặc đi lại đều dựa vào nhà họ Tân, thân là bề dưới, còn không biết điều tặng quá cho chú dì”.
“Mày có mặt mũi chỉ trích tao sao! Đúng là chuyện cười”.
Sắc mặt Triệu Lệ Hà cũng bình thường lại, trong mắt bà ta, so với Hứa Thanh Tân làm gì
cũng sai thì lời của Hồ Kiện đáng tin hơn nhiều.
Huống chỉ lời nói của Hồ Kiện đã đâm vào nỗi đau trong lòng bà ta.
Đối với Triệu Lệ Hà, Hứa Thanh Tân là vết nhơ của nhà họ, bà ta không muốn người ngoài nhìn thây.
Hồ Kiện bày tỏ thành ý của mình bằng mọi giá, Hứa Thanh Tân thì sao? Chỉ biết tiêu tiền của nhà họ Tần, từ trước đến nay không lấy đồng nào từ nhà thông gia, đừng nói đến tặng quà.
Còn về phần Hứa Thanh Tân âm thầm cần cù chăm chỉ vì nhà họ Tân trong hai năm qua, trong mắt Triệu Lệ Hà, đấy chỉ là việc là người ở rể nên làm mà thôi.
“Không sai, Hứa Thanh Tân, mày đừng có giậu đổ bìm leo, đây dù sao cũng là một phần tâm ý của Tiểu Hồ, chỉ là bị người ta lừa thôi! Hồ Kiện là người bị hại, mày còn sát muối lên vết thương của người ta, lòng dạ của mày thật xấu xa”.
“Mày vô ơn thì không tặng quà cho bọn tao thì thôi đi, mày còn nhân cơ hộ vu khống Tiểu Hồ, mày còn là người không? Thật sự làm người khác buồn nôn!”
“Mặc dù Tiểu Hồ nhầm lẫn một chút, nhưng thằng bè này vốn dĩ có lòng tốt, chỉ là mắc lừa kẻ xấu, chứ thằng vô dụng như mày, chút lòng thành thế này còn chẳng có”.
Nghe thấy Triệu Lệ Hà bị mình lừa gạt thành công, chịu đứng về phe của mình, Hồ Kiện lại bày ra bộ dạng của kẻ chiến thắng.
“Hừ, tên họ Hứa kia, mày còn muốn che mắt người sáng suốt như dì sao? Tao khuyên mày nên từ bỏ suy nghĩ này đi! Mày căn bản không xứng với cô gái tốt như Hiểu Nhiên, càng không xứng làm con rể của dì và chú”.
“Nếu như mày thức thời, tốt nhất ngoan ngoãn cút khỏi nhà họ Tần, cút về quê với bố mẹ vô dụng của mày, an hưởng tuổi già đi!”
Hồ Kiện vừa dứt lời, đột nhiên đằng trước lướt qua một tỉa sáng.
Sau đó “bốp” một tiếng, tỉa sáng loé lên trước mắt, mũi đột nhiên đau đớn, cảm giác ngọt bùi cay đắng đồng loạt ập tới, hắn như bị đánh ra năm vị vậy
Hồ Kiện vô thức nhìn về phía Hứa Thanh Tân, ánh mắt dại ra.
Đây là bị tên nhu nhược mình từng đánh trước đây sao?
Sao có thể chứ, ông đây đường đường là cao thủ đai đen, sao có thể bị một tên yểu lả vô dụnq đánh nqã chứ?