Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 20 Trả tiền
Chương 20: Trả tiền
“Hứa Thanh Tân, sao mày dám đánh người? Đánh khách quý ở ngay trước mặt tao!”
Triệu Lệ Hà không thể tin nổi.
Đây vẫn là đứa con rể phế vật hèn nhát của mình sao?
Trong ấn tượng của Triệu Lệ Hà, Hứa Thanh Tân luôn luôn là một kẻ yếu đuối nhu nhược.
Đến cả bảo mầu nhà bà ta thuê cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Hứa Thanh Tân, Hứa Thanh Tân chưa bao giờ dám nói một chữ “Không”.
Thế mà bây giờ thằng nhãi này dám động tay đánh Hồ Kiện khách của mình, chắc là phát điên rồi.
Hứa Thanh Tân không để ý đến Triệu Lệ Hà, anh nhìn thẳng vào Hồ Kiện, nói gằn từng chữ một: “Mày sỉ nhục tao, tao có thể nhịn. Nhưng mày dám sỉ nhục cha mẹ tao, tao tuyệt đốỉ không cho phép!”
Triệu Lệ Hà gào lên: “Nói nhảm, kể cả như thế mày cũng không thể đánh khách!”
Hứa Thanh Tân liếc mắt nhìn sang, trong ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, anh gằn từng chữ
một: “Thế sao? Tôi xin hỏi mẹ, nếu những điều hắn vừa nói là chỉ mẹ, nói mẹ là đồ vô dụng thì mẹ có còn cho là như vậy không?”
Tần Chí Dũng đập bàn, nhảy dựng lên nói: “Nhãi ranh! Mày dám nói những lời như thế với mẹ vợ à? Mày là đồ con cái bất hiếu, cút ra ngoài cho tao mau, nhà tao không chứa chấp được cái loại như mày!”
Tần Hiểu Nhiên cũng nhăn mày lại, không vui nói: “Hứa Thanh Tân, sao anh lại có thể nói chuyện với mẹ tôi bằng cái giọng điệu ấy? Nói thế nào thì đó cũng là mẹ vợ anh mà!”
Hồ Kiện bụm mặt, nén lửa giận nói: “Hứa Thanh Tân, mày dám đánh tao! Tốt lắm, tao sẽ nhớ kỹ chuyện này. Hôm nay nể mặt chú dì và Hiểu Nhiên, tao sẽ không so đo với mày, tao không muốn bữa cơm đoàn viên tốt đẹp này bị phá hỏng. Nhưng mày nhớ kỹ cho tao, chuyện này chưa xong đâu!”
Hứa Thanh Tân chẳng buồn để ý, nói: “Tùy, chỉ cần mày muốn, tao lúc nào cũng sẵn sàng đón đợi, cả đánh lén lẫn công khai”.
Triệu Lệ Hà giận dữ nói: “Nghe thấy chưa mọi người! Còn mày nhìn lại Hồ Kiện người ta, rồi lại nhìn bản thân mày xem. Quả thật là hai cảnh giới khác biệt, thật là một trời một vực”.
Tần Chí Dũng cũng nói: “Tôi trước đây thật đúng là bị mù rồi, mới đồng ý gả con gái cho nó để nó bước chân vào cửa nhà chúng tôi. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
Hồ Kiện văn vẻ lịch sự khuyên: “Chú dì ạ, hai người cũng không cần tức giận làm gì, không cần vì người không liên quan mà làm hại đến sức khỏe của bản thân, không tốt đâu ạ”.
Triệu Lệ Hà kéo tay Hồ Kiện thở dài: “Ai, dì đúng thật là bị thằng khốn kia làm tức đến điên lên mất thôi, nó mà có thể hiểu chuyện giống như con, dì cũng không đến nỗi bực như vậy”.
Hồ Kiện an ủi nói: “Dì à, chuyện hôm nay cũng có cả lỗi của cháu, là do cháu không có bản lĩnh nên mới bị lừa, mới để cho rể hiền của dì bắt được điểm yếu. Cháu không quấy rầy cả nhà ăn cơm nữa, cháu phải nhanh chóng đỉ tìm kẻ lừa đảo kia tính sổ, sớm ngày lấy lại thanh danh, cũng là vì để cho chú dì bớt lo lắng về cháu”.
“Rể hiền cái chó má gì, dì cũng là xui xẻo tám kiếp mới có thằng con rể rác rưởi như vậy tới cửa”.
“Tiểu Hồ, cháu cũng không nên đi, nên đi là nó mới phải! Dì chuẩn bị cơm ngon canh ngọt đầy bàn là vì tiếp đãi con, nó là cái thá gì, sao
xứng ăn cơm của dì nấu?”
Triệu Lệ Hà tiếc nuối kéo tay Hồ Kiện, dường như bọn họ mới là người một nhà vậy.
Nếu là trước đây Hứa Thanh Tân sẽ phải bụng đói đi dọn dẹp, làm việc nhà khi đối mặt với việc Triệu Lệ Hà thẳng thừng đuổi đi.
Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Tân ngày xưa đã chết rồi.
Nếu không phải nể nang mặt mũi Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nhất định sẽ cãi lại Triệu Lệ Hà.
Hứa Thanh Tân mặt vô cảm, nói: ‘Vừa nghĩ ra, tôi còn có việc phải ra ngoài một chuyến”.
Nói đoạn, Hứa Thanh Tân quay người đi mất.
Nghe thấy Hứa Thanh Tân nói phải đi, Triệu Lệ Hà càng thêm tức giận.
Từ lúc kết hôn với con gái bà ta đến nay, Hứa Thanh Tân vẫn giống như một cục đất sét mặc bà ta nhào nặn.
Trước đây, mổỉ Lân bà ta răn dạy Hứa Thanh Tân, Hứa Thanh Tân đều ngoan ngoãn nghe lời bà ta như đang nghe lệnh chỉ huy.
Thế mà bây giờ nó dám không nghe lời
mình nữa?
Muốn tạo phản à!
“Mày đứng lại đó cho tao!”, Triệu Lệ hà nói to một tiếng.
“Đồ phế vật, mày nhăn mày cau mặt với ai? Nói mày hai câu còn không được à?”
“Nếu hôm nay mày dám đi ra ngoài, mày phải đi thì dọn đồ đạc cút đì luôn, không bao giờ quay lại nữa!”
Hứa Thanh Tân đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng nói với bà ta: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không có ý gì khác, thực sự chỉ muốn ra ngoài một chút”.
“Mày định lừa ai đấy? Tưởng tao là đồ ngu ngốc à?”
“Mày có thể có việc gì mà phải ra ngoài? Một ngày mày không phải làm gì chỉ có mỗi ăn cơm rồi lại đi ngủ”.
“Mày còn có thể có việc, chắc tao phải đến Tử Cấm Thành phê duyệt tấu c.hương!”
“Phế vật nhà mày ăn của nhà tao, ở của nhà tao, còn cầm tiền nhà tao đưa cho nhà mẹ đẻ. Tao nói mày một câu mà còn không được à?”
“Tao nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi với tao, nuôi mày để làm gì? Ngày nào cũng làm tao phải tức”.
“Nói cho mày hay, vẫn là câu nói kia, nếu mày thật sự cảm thấy chính mình mạnh rồi, thì cút xéo cho tao”.
Tần Hiểu Nhiên nghe thấy mẹ nói mấy lời hơi quá, có chút không đúng trọng tâm, liền nói: “Mẹ, Hứa Thanh Tân đâu có lấy tiền đưa cho nhà mẹ đẻ, mỗi tháng con cho anh ấy tiền tiêu vặt, không phải anh ấy đều đưa lại cho mẹ quản sao”.
Tần Hiểu Nhiên nói khá uyển chuyển, cô cũng ngượng khỉ phải nóỉ là tiền kia đêu bị Triệu Lệ Hà đòi lại.
Coi như là giữ lại sĩ diện cho Triệu Lệ Hà.
Triệu Lệ Hà hiển nhiên không cảm thấy bản thân mình có gì sai, lạnh lùng nói: “Hừ, sao lại không có? Cái khác không nói, lúc trước không phải là lấy lý do mẹ nó phải chữa bệnh mà lấy của con ba trăm ngàn à?”
“Tận ba trăm ngàn đấy! Loại phế vật như nó, cả đời này liệu có kiếm ra nhiều tiền như vậy không?”
Hứa Thanh Tân ánh mắt sắc bén, đang
định mở miệng thì Tần Tiểu Như giải thích: “Mẹ, mẹ Hứa Thanh Tân thật sự bị bệnh nặng lắm. Lúc đó con đến gặp bà ây, con còn nhờ người tìm bệnh viện1’.
Triệu Lệ Hà không nói tiếp lời của Tân Hiểu Nhiên nữa mà dùng ánh mắt khỉnh thường liếc Hứa Thanh Tân một cái: “Thế nào, trừng tao làm gì? Chẳng lẽ còn muốn động thủ đánh cả tao nữa?”
“Nói cho mày hay, dù thế nào thì tiền nhà mày nợ nhà tao dều là sự thật, nếu cánh mày đã cứng rồi thì trả lại tiền đi, đừng chỉ mạnh mồm”.
Hồ Kiện thêm mắm dặm muối vào nói: “Dì nói không sai, thiếu nợ thì phải trả, chuyện này là thiên kinh địa nghĩa. Ba trăm ngàn cũng không phải là con số nhỏ, mày là đàn ông, đừng có chỉ mạnh mồm thôi, phải lấy thực lực ra để nói chuyện”.
Triệu Lệ Hà ở một bên ra vẻ uất ức: “Đúng vậy tiểu Hồ, con nói xem số của dì có khổ không, một phát ba trăm ngàn, dì thậm chí còn bỏ tư cách thành viên SPA hai mươi ngàn một tháng của mình, thế mà con bé Hiểu Nhiên này… số tiền lớn như vậy thật là lãng phí!”
Hứa Thanh Tân không nói lời nào lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, để ở trên
mặt bàn.
“Trong này có năm trăm ngàn! Mật khau là naàvtôỉ với Hiểu Nhiên kết hôn”.