Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 21 Mạnh miệng gớm
Chương 21: Mạnh miệng gớm
Triệu Lệ Hà nghe Hứa Thanh Tân nói xong cũng hơi ngạc nhiên.
Có điều rất nhanh bà ta đã tỏ ra khinh thường, không tin lời của anh và nói: “Năm trăm ngàn tệ! Mày cũng mạnh miệng thật, chỉ vì muốn khoe khoang mà ngay cả việc không đóng thuế cũng dám nói ra!”
Theo như bà ta thấy, một kẻ vô dụng như Hứa Thanh Tân không thể nào kiếm ra năm mươi ngàn tệ.
Chứ nói gì đến nám trăm ngàn tệ, tính lừa ai đây?
Hồ Kiện cũng thấy buồn cười: “Mày bớt nói khoác đi, mày đã biết năm trăm ngàn tệ trông như thế nào chưa? Đang lừa ai vậy? Mày nghĩ rằng cầm một tấm thẻ ngân hàng là có thể dọa được người khác sao? Sao mày không nói là một triệu tệ luôn đi!”
Hứa Thanh Tân không nói một lời, mở điện thoại soạn tin nhắn kiểm tra số dư rồi gửi đến số điện thoại của nhân viên ngân hàng.
Rất nhanh, một đoạn tin nhắn đã được gửi qua.
“Xin kính chào quý khách, số dư tài khoản
thẻ tiết kiệm thông thường của bạn có số cuối là 432 tại ngân hàng Thương mại Đông Giang là năm trăm ngàn tệ”.
Hứa Thanh Tân bấm vào giao diện tin nhắn văn bản, giơ màn hình điện thoại trước mắt Triệu Lệ Hà.
“1,2,3,4,5. Năm số 0, thật sự là năm trăm ngàn tệ!”
Cha vợ Tân Chí Dũng ở một bên ngạc nhiên đến mức thốt ra một câu không thể tin được.
Triệu Lệ Hà thấy vậy, cũng ngoài ý muốn nhướn mày, nói: “ôỉ chao, xem ra hai năm nay, mày ở nhà chúng tao cũng tham ô không ít, Hiểu Nhiên à, không phải mẹ nói con đâu, con đưa cho tên phế vật này nhiều tiền như vậy, lại tiếc tiền đổi một chiếc xe mới cho em trai con, mẹ thật không biết nói con sao nữa”.
Tần Hiểu Nhiên lắc đầu đáp: “Mẹ, đây không phải tiền mà con cho anh ấy”.
Số tiền này thực sự không phải là cô cho anh.
Khi trước lúc ông cụ cố cảm tạ Hứa Thanh Tân, cô cũng có mặt ở đó.
Hơn nữa cô còn cảm thấy cả đời này cũng
không thể quên, tên khốn Hứa Thanh Tân khi được ông cụ Cố cảm ơn, đã lựa chọn số tiền năm trăm ngàn tệ.
Vì chút tiền này mà anh ta đã thực sự bỏ lỡ cơ duyên được làm quen với người đứng đầu tập đoàn Cố thị.
Thật đúng là đồ thiển cận!
Giống như người gặp được thần đèn trong câu chuyện Thần Đèn và Aladdin, khi được thần đèn vạn năng trao cho điều ước có thể đáp ứng được mọi điều mong muốn, anh ta cư nhiên lại chọn…
Ai mà biết được anh ta sẽ chọn gì! Đàn ông toàn là một đám móng lợn hôi hám!
Nghĩ tới đây, Tân Hiểu Nhiên lại bùng phát cơn giận.
Vì bất hạnh mà buồn, vì chịu đựng mà tức giận.
Có một người mẹ vợ như vậy, những nỗi khổ của Hứa Thanh Tân khi tới ở rể, Tân Hiểu Nhiên đều biết rõ.
Ban đầu Tân Hiểu Nhiên còn cảm thấy thương hại, nhưng đã qua nhiều năm, cô đã bị cái tính nhẫn nhục cam chịu bị giày vò của Hứa Thanh Tân làm cho tuyệt vọng.
Triệu Lệ Hà rõ ràng không tin lời của Tân Hiểu Nhiên: “Hừ, không phải con cho nó? Chỉ dựa vào một thằng vô dụng như nó mà kiếm được nhiều tiền vậy sao? Dù nó có đem máu đi bán cũng không đủ”.
Tần Hiểu Nhiên kiên trì giải thích: “Mẹ, số tiền này thực sự là anh âỳ kiếm được, không liên quan gì đến con, mẹ thử nghĩ xem, thẻ ngân hàng của con nằm trong tay mẹ, mỗi năm con rút ra bao nhiêu tiền, mẹ chắc chắn biết rõ hơn cả con, lấy đâu ra nhiều tiền đưa cho anh ấy như vậy chứ?”
Triệu Lệ Hà rõ ràng không muốn nhắc tới quyền sở hữu thẻ ngân hàng của Tân Hiểu Nhiên, bà ta lẩm bẩm một mình: “Hừ, dù sao mẹ vẫn không tin cái tên vô dụng này lại kiếm được nhiều tiền đến thế”.
Nói xong, Triệu Lệ Hà còn không quên đưa tay lấy chiếc thẻ ngân hàng Hứa Thanh Tân để trên bàn bỏ vào túi xách.
Đó là một động tác rất nhanh gọn, không hề có một chút lịch sự nào, ngay cả khi số tiền này vượt xa ba trăm ngàn tệ mà bà ta vừa nhắc đến.
Triệu Lệ Hà vừa lấy tới thẻ ngân hàng, điện thoại của Hồ Kiện cũng reo lên.
Hồ Kiện lấy điện thoại ra nghe, nói mấy câu ậm ừ cho xong, rồi tỏ vẻ áy náy nói: “Dì à, thực ngại quá, một người bạn vừa gọi cho cháu, nói đã giúp cháu liên hệ với nhà cung cấp để thảo luận các vấn đê hợp tác kinh doanh, cháu phải qua đó một chuyến”.
Triệu Lệ Hà tiếc nuối nói: “Àỉ, tiểu Hồ đúng là tuổi trẻ tài cao, đây là việc làm ăn lớn, tuy dì không muốn để cháu đi, nhưng cũng không thể trì hoãn việc kinh doanh của cháu được”.
Hồ Kiện khiêm tốn nói: “Dì quá khen rồi, cũng không phải là kỉnh doanh lớn gì, làm nghề kinh doanh này, chỉ kiếm được ba đến năm triệu là cùng, không đáng kể!”
Triệu Lệ Hà lại trừng mắt với Hứa Thanh Tân, nói: “Ba đến năm triệu! Thằng con rể bất tài nhà dì còn không kiếm ra nổi ba đến năm mươi ngàn tệ. Đúng là càng so ra càng tức chết mà”.
Hứa Thanh Tân cười lạnh, nói: “Kinh doanh hộp đêm mà thu về ba đến năm triệu thôi sao, Lân đầu tiên tao nghe nói đó”.
Thính giác của Hứa Thanh Tân giờ đây cực kì nhạy bén, ban nãy nội dung cuộc nói chuyện mà Hồ Kiện cho là không ai nghe được đã bị Hứa Thanh Tân nghe thấy.
Trong điện thoại đối phương nói rất đơn
giản, hộp đêm mới thuê được hai cô người mẫu trẻ đến từ Giang Đô, nếu anh Hồ rảnh, mời anh đến nếm thử.
Hồ Kiện căng thẳng nói: “Mày nói linh tinh gì vậy?”
Hứa Thanh Tân bình thản nói: “Tao nói sai à? Ban nãy trong điện thoại mày nói những gì, trong lòng biết rõ. Tao khuyên mày nên ăn uống đầy đủ, đừng chạy loạn nữa! Đề phòng bên ngoài trời khuya gió lạnh, không an toàn đâu!”
Nghe Hứa Thanh Tân nói tới chuyện ăn uống, Hồ Kiện âm thầm kêu xui xẻo.
Xem ra tên phế vật này thực sự đã nghe được một số nội dung cuộc trò chuyện.
Tuy rằng trong tâm có tật, nhưng Hồ Kiện vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Hừ, thật vò lý, chẳng phải do bạn tao rủ tao đi ăn tối cùng nhau để bàn chuyện làm ăn sao? Mày thật là lắm chuyện”.
“Mày vừa phải Hứa Thanh Tân, hết đổ lỗi, dùng lời nói của mình làm cho mọi người bối rối, mày còn có giới hạn sao? Không phải là đang ghen tị với tiểu Hồ đấy chứ?”
“Bây giờ làm gì có chỗ nào mà không bàn chuyện kinh doanh trên bàn ăn chú? Phế vật
đúng là phế vật, đến thủ đoạn cũng hèn hạ . Mày cho là chúng tao sẽ bị lừa sao?”
Triệu Lệ Hà đã cố gắng hết sức bênh vực Hồ Kiện.
Hồ Kiện trong lòng thỏa mãn: “Dì à, dì đừng tức giận, cháu cũng không biết bình thường anh ta là người như vậy. Cháu bận chuyện làm ăn nên cháu xin phép đi trước, không ở đây tranh cãi với anh ta nữa”.
“Tiểu Hồ à cháu cứ đi lo việc của cháu đi, thật ngại quá, để cho thằng vô dụng này làm mất hứng thú của cháu. Hiểu Nhiên, con mau tiên tiểu Hồ đỉ”.
Lời mẹ khó cãi, Tần Hiểu Nhiên rất không tình nguyện, nhưng vần đứng dậy.
HỒ Kiện cũng không có ý khách sáo, mỉm cười mang giày vào, đợi Tân Hiểu Nhiên mặc áo khoác ở lối vào.
Hứa Thanh Tân khẽ cau mày, cầm lấy túi rác ở cửa.
“Con xuống Lâu vứt rác”.
Lúc đỉ ngang qua Hồ Kiện, miệng anh khẽ cử động và thấp giọng nói nhỏ: “Biền số xe của mày có số cuối là 123 phải không?”
Nói xong, Hứa Thanh Tân bước thẳng ra
ngoài.
Hồ Kiện sắc mặt lạnh lùng, sau đó mỉm cười và lịch sự nói: “Dì à, Hiểu Nhiên, không cần tiễn đâu, trở lại đi. Đây cũng không phải lần đầu cháu tới đây, không cần làm phiền mọi người vậy đâu”.
Nói rồi hắn sốt ruột lao ra khỏi phòng.
Tần Chí Dũng có chút không hài lòng nói: “Thằng bé này, sao lại chẳng bình tĩnh gì giống Hứa Thanh Tân vậy”.
Triệu Lệ Hà phản bác: “ông đùa cái gì vậy? Tên phế vật Hứa Thanh Tân đó có thể so với tiểu Hồ được sao? Chắc là do tiểu Hồ bận chuyện làm ăn nên mới mất bình tĩnh”.
“Àỉ, giá như tôi có một đứa con rể xuất sắc như tiểu Hồ, có nằm mơ cũng thấy vui”.
Tần Hiểu Nhiên đứng dậy, mặt không biểu tình nói: “Con không đói, con về phòng trước đây”.
Một bữa cơm gia đình, lại trở nên vô vị.
Ra khỏi nhà Tân Hiểu Nhiên, Hồ Kiện lập tức lao tới thang máy gần đó.
Tuy nhiên, hắn vẫn không bắt kịp thang máy, chờ đến khi ra tới thang máy, hắn chỉ thấy vào khoảnh khắc thang máy cuối cùng cũng
đóng lại, Hứa Thanh Tân ở trong thang máy giơ ngón giữa với mình.
“Chết tiệt dám khiêu khích ông đây, tao đánh chết mày!”
Hồ Kiện nghiến răng chửi thề, hắn lao thẳng đến lối thoát hiểm bên cạnh.
Khỉ Hồ Kiện xuống tới bãi đậu xe ngầm thì đã thở hổn hển, Hứa Thanh Tân cũng vứt rác xong đang khoanh tay đứng đợi ở xe của Hồ Kiện.
Thấy Hồ Kiện đã xuống, Hứa Thanh Tân bình thản nói: “Haha, không hố danh là con nhà võ, tòa nhà này cao ba mươi tầng, nhanh như vậy đã chạy xuống?”
Hồ Kiện thở hồng hộc, lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Tân nói: “Chúc mừng, mày đã thành công chọc tức tao rồi”.