Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 22 Khách sáo quá rồi
Chương 22: Khách sáo quá rồi
Dưới sự uy hiếp của Hồ Kiện, Hứa Thanh Tân không hề để tâm.
“Tức giận? Haha, người thành công và đầy triển vọng như Hồ Kiện từ lúc nào mà lại trở nên nhỏ mọn như vậy”.
Hồ Kiện đáp: “Đừng có nói nhảm nữa, lời mày vừa nói rốt cuộc là có ý gì?”
Hứa Thanh Tân nhún vai nói: “Chẳng có ý gì cả, chỉ là Hồ Kiện mày rõ ràng đến câu lạc bộ là để tìm người mẫu trẻ, thế mà còn dám thản nhiên nói dối là bàn về chuyện làm ăn, hại tao bị mẹ vợ trách phạt. Tao dù sao cũng phải tự đòi lạỉ công bằng cho bản thân chứ. Thế nào? Hồ Kiện, đưa tao đến hộp đêm cùng, thuận tiện chụp lấy tấm ảnh làm bằng chứng lâỳ lại sự trong sạch của mình”.
Hồ Kiện siết chặt nắm tay, nói: “Mày có bệnh hả thằng ngu này, bảo tao đưa em gái mày đi thì còn chấp nhận được! Nhưng mày có em gái không? Nếu xinh xắn thì tao còn có thể cân nhắc một chút”.
Hứa Thanh Tân thực sự không có em gái, nên ngược lại cũng không hề để ý việc Hồ Kiện nói bậy.
Hứa Thanh Tân đáp với giọng điệu coi thường: “Không dẫn tao đi cũng không sao hết, dù gì thì biển số xe mày tao đã ghi lại rồi, hôm nay tao sẽ không làm gì hết, chỉ đi theo mày thôi”.
“Đi theo cái đầu mày ấy!”, Hồ Kiện hét lên giơ nắm đấm về hướng của Hứa Thanh Tân.
“Chà, Hồ Kiện, mày là một người có giáo dưỡng đấy, muốn nói gì thì phải ăn nói cho đàng hoàng”.
Trong khỉ nói chuyện, Hứa Thanh Tân cố tình làm ra bộ dạng hoảng sợ, sợ hãi né tránh.
“Nói ông nội mày đấy, có thể động tay động chân thì đừng có vờ vịt!”. Hồ Kiện ngoài mặt thì hung hãn hét lên, nhưng trong tròng đã cười lạnh.
Tên ngốc Hứa Thanh Tân này, vừa nhìn là biết thằng nhà quê, mình là cao thủ đai đen, chẳng phải đánh vài cái là nát người à.
Hồ Kiện trong lòng nghĩ như vậy, cũng đã tưởng tượng ra cảnh Hứa Thanh Tân quỳ dưới đất xỉn tha, khóe miệng bất giác nhếch lên nụ cười đắc ý.
Nhưng sau đó, không biết trước mặt Hồ Kiện xuất hiện một chai nước khoáng từ bao
giờ.
Hồ Kiện đặt chân xuống, không may giẫm đúng vào chai nước.
Vừa giẫm phải chai nước, Hồ Kiện lập tức cảm thấy chân mình bị trượt, toàn thân mất cân bằng lùi về phía sau.
Nhìn thấy gương mặt Hứa Thanh Tân đang cách rất gần, nhưng nắm đấm của Hồ Kiện thì ngày càng xa.
May mắn thay, trong khoảnh khắc nguy hiểm, lộn nhào một vòng, mới có thể tránh được việc ngã bò dưới đất.
“Ối, Hồ Kiện à, anh đây là đang muốn nhào lộn sao?”, Hứa Thanh Tân tỏ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
“Lộn cái đầu nhà mày!”. Hồ Kiện tức không chịu được, xông về phía Hứa Thanh Tân lần nữa.
“Sao lại xông đến nữa rồi, có gì thì từ từ nói chứ!”
Miệng thốt lên vài câu châm biếm, Hứa Thanh Tân làm ra vẻ hoảng sợ né tránh.
Hồ Kiện chỉ còn cách hai ba bước nữa là đuổi kịp tới chỗ Hứa Thanh Tân, nhưng không biết từ lúc nào mà dưới chân lại xuất hiện một
lon nước.
Cùng một sự việc, nhưng kết quả lại không giống nhau.
Lần này, Hồ Kiện không thế lộn nhào như lần trước, hoàn toàn ngã ra xuống đất.
“Hồ Kiện à, không đến nỗi thế này chứ, trịnh trọng như vậy làm tao ngại lắm”.
“Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng ngang hàng nhau, cho dù mày có lỗi thì cũng chỉ cần quỳ xuống vái ba cái thôi là tao đã tha thứ cho mày rồi, đâu nhất thiết phải bò rạp cả người xuống đất hành lễ lớn như vậy, thực sự là khách sáo quá rồi”.
“Nhà họ Hồ có người có giáo dưỡng thế này, đúng là khác biệt!”
Hứa Thanh Tân đứng trước Hồ Kiện, vẻ mặt áy náy.
“Khách sáo con mẹ mày, tao nhất định phải giết chết mày”.
Hồ Kiện thoáng một cái đã đứng dậy, ánh mắt lộ đầy vẻ hung dữ xông về phía Hứa Thanh Tân.
“Ôi, tao nóì này à, tao vừa khen mày xong, giờ mày lại thế này thì trông có ổn không?”
“Làm ơn mắc oán, thật là quá đáng, cẩn thận gặp quả báo”.
Hứa Thanh Tân vừa dứt lời, Hồ Kiện lại cảm thấy toàn thân lập tức mất thăng bằng, tiếp tục ngã nhào xuống đất.
Thủ phạm Lân này là thứ gì đó trông giống như dầu thải ra của động cơ, không biết có phải bị rò ra từ chiếc ô tô trong hầm xe hay không.
“Mày xem, tao vừa nói gì ấy nhỉ, đúng là báo ứng rồi nhỉ?”
“Điều này chứng minh rằng ngay cả ông trời cũng không nhịn được ữa, có chừng mực chút đi!”
Hứa Thanh Tân nhìn Hồ Kiện toàn thân bấn thỉu với vẻ mặt chán ghét, đứng bên cạnh tận tình khuyên nhủ.
“Tên họ Hứa kia, mày đừng có đắc ý, hôm nay ông mày mà không đánh được mày, thì tao sẽ theo họ mày ngay!”
Hồ Kiện hai mắt đỏ lừ, tức giận đến tột cùng, bản thân hoàn toàn mất đi lí trí, một lần nữa lại xông về phía Hứa Thanh Tân.
“Theo họ tao thì không cần, ở quê tao, chỉ có con trai tao mới có được vinh dự này”.
“Nhưng tất nhiên, nếu mày thực sự rất
muốn thì mày nhận tao làm bố đỡ đầu cũng không tệ”.
Hứa Thanh Tân một bên nhanh nhẹn né tránh, một bên càm ràm như Đường Tăng vậy.
“Mẹ kiếp nhà mày…”
Lời còn chưa dứt, Hồ Kiện lại một Lân nữa ngã lăn trên bãi dầu.
Hồ Kiện tức đến phát điên lên, nhưng những nơi mà Hứa Thanh Tân dỉ chuyền đến đều là xung quanh vũng dầu mặt đất.
Chỉ cần một chút lơ là liền ngã sõng soài trên mặt đất.
Vốn dĩ Hồ Kiện có thể trạng khá tốt, ngã một hai lần cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng cho dù có tốt đến thế nào đỉ nữa thì cũng chỉ là thân phàm xác thịt, ngã hết Tân này đến lần khác chắc chắn cũng sẽ rất đau.
Rất nhanh sau đó, Hồ Kiện ngã năm lần bảy lượt, toàn thân hắn đều là vết bầm tím.
Mái tóc bóng bẩy ban đầu dần trở nên lộn xộn, toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu như vừa chui ra từ thùng rác, thật là một cảnh tượng khó coi.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tân giảm tốc độ,
quay đầu lại với vẻ mặt đầy hối lỗi.
“Hồ Kiện à, đủ rồi đây”.
“Tao tha thứ cho mày rồi mà vẫn chưa chịu sao, đừng có lạy tao nữa mà”.
“Tao nghĩ kĩ rồi, việc nhận tao là bố đỡ đầu tốt nhất là bỏ đi, chuyện lớn như vậy tao vẫn phải về thương lượng với Hiểu Nhiên đã”.
“Chuyện này không dễ mở lời chút nào, làm cô ấy hiểu lầm tao có đứa con ngoài giá thú lớn như vậy thì thực sự không tốt chút nào”.
Hồ Kiện bị ngã nhiều lần như vậy, coi như đã lấy lại được chút lí trí, vịn tay vào cột xi măng bên cạnh cẩn thận đứng dậy.
“Hứa Thanh Tân, mày có giỏi thì đừng có chạy!”
Hồ Kiện ngập ngừng có ý định lần nữa đuổi theo Hứa Thanh Tân, vừa thử bước một chân đã suýt thì ngã lần nữa, đành phải từ bỏ ý định.
“Được, vậy tao không chạy nữa, hai chúng ta từ từ nói chuyện, mày đừng có cúi đầu vái lạy tao nữa, tao thực sự không dám nhận”.
Hứa Thanh Tân nói với vẻ mặt chân thành.
“Được, tao không động tay nữa, không
động tay nữa!”, Hứa Kiện chậm rãi bước gần về phía Hứa Thanh Tân.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tân chỉ đứng cách mình một sải tay, Hồ Kiện nhếch mép lên cười lạnh.
“Không động tay, tao liền dùng chân đá chết mày!”
Hồ Kiện hét lớn một tiếng, nhảy lên tấn công Hứa Thanh Tân.
Hứa Thanh Tân làm sao có thể để hắn được thoả mãn chứ, mặt anh tỏ ra chán ghét, nhanh chóng bước sang một bên, chân khẽ cử động, đá vỏ chuối về phía gần Hồ Kiện.
Hồ Kiện không đá trúng liền định rụt chân lại, nhưng không may chân kia lại đạp trúng vỏ chuối.
Hồ Kiện nhất thời trọng tâm không ổn định, liền lặp lại sai lầm tương tự như lúc trước.
Vì phía sau lưng Hứa Thanh Tân có một chiếc cột đề neo xe bằng kim loại màu vàng đen, anh bước sang một bên, Hồ Kiện liền mặt đối mặt với chiếc cột sắt.
“Bốp”
Âm thanh vọng lại.
Lần này Hồ Kiện ngã cực thảm, đầu hắn trực tiếp đập vào quả cầu nhỏ trên cột sắt.
Tiếng động vọng lại cứ như âm thanh chiêng trống vậy, trên trán Hồ Kiện nổi lên một cục u to như quả óc chó.
Hai chân dạng ra, toàn thân cứng đờ hình chữ “mã”, đũng quần hắn cũng bị rách.
Dùng một chữ “thảm” này cũng khó có thể miêu tả được.
Hồ Kiện chỉ có cảm giác như có sao vàng hiện lên trước mắt, toàn thân hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi.
“Ôi trời, Hồ Kiện à, mày có hơi quá rồi, tao đã tha thứ cho mày rồi, mày thế mà lại lừa tao”.
“May mà ông trời có mắt, giúp tao hóa nguy thành an”.
“Nhưng mà Hồ Kiện à, mày ngã đến biến dạng như thế này rồi, làm sao có thể tận hưởng được đêm tuyệt vời với những người mẫu trẻ ở câu lạc bộ cơ chứ”.
“Ấy, hình như tao nghĩ hơi nhiều rồi, dù sao Hồ Kiện mày muốn bao gái thì cũng không cân dựa vào nhan sắc, có tiền là được rồi!”
Hứa Thanh Tân đứng tự thoại vài câu đã khiến Hồ Kiện tức phát ngất.
Hồ Kiện thực sự chỉ muốn giết chết Hứa Thanh Tân, nhưng hắn không dám cử động nữa.
“Hứa Thanh Tân, mày cút đi cho tao!” Hồ Kiện cắn răng cắn lợi hét lên.
Hứa Thanh Tân nhún vai nói: “Được thôi, có lòng tốt mà không được trân trọng, vậy tao đi trước đây, tao vừa mới nhớ ra rác của tao còn chưa kịp vứt nữa”.
Hồ Kiện thấy Hứa Thanh Tân bước đi, mới kìm nén cơn giận trong lòng, khập khiêng đi về phía chiếc xe BMW bên đường.
“Hứa Thanh Tân, mày đợi đó cho tao, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Chiếc BMW chậm rãi phóng đi, Hứa Thanh Tân từ cột xỉ măng ở bên cạnh chầm chậm bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng Hồ Kiện rời đi.
“Tất nhiên là chưa xong rồi, ân oán giữa tao và mày giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi”.
“Tất cả những chuyện mà mày đã làm với tao, tao nhất định sẽ từ từ trả hết cho mày”.
“Như vậy mới xứng đáng với việc mày hết lần này đến lần khác gài bẫy tao, không phải sao?”
Vừa nói, Hứa Thanh Tân vừa giơ tay vứt
một linh kiện vào thùng rác gần đó.
“Hi vọng Hồ Kiện mày có thể may mắn một chút, sớm ngày phát hiện ra xe của mình đã bị hỏng”.
Nói xong, Hứa Thanh Tân phủi tay, đi về phía hầm xe.
Đêm hôm đó mát lạnh như làn nước.
Hứa Thanh Tân nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, thở dài một tiếng.
Đêm nay vẫn nên ở khách sạn thì hơn.
Vừa ở nhà cãi nhau với Triệu Lệ Hà, Hứa Thanh Tân thực sự rất lười về nhà nhìn thấy gương mặt xấu xí của bà ta.
Vừa đi được vài bước, điện thoại Hứa Thanh Tân liền kêu lên một tiếng.
Bật điện thoại lên, là tin nhắn Tần Hiểu Nhiên gửi đến.
“Mẹ đang tức giận lắm, anh tạm thời đừng về nhà, buổi tối anh đến ký túc xá trường ngủ đi, mật khẩu phòng là sính nhật âm lịch của tôi”.
Trong lòng Hứa Thanh Tân cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tần Hiểu Nhiên có thể nghĩ cho anh như thế, mặc dù không chắc có phải là nghĩ cho anh
hay không, nhưng Tần Hiểu Nhiên vốn là một nha đầu lương thiện như vậy.
Đi đến cổng của khu vực đó, Hứa Thanh Tân từ xa nhìn thấy một nhân viên bảo vệ đang tranh cãi với một người đàn ông.
“Tôi thực sự là nhân viên giao hàng mà, mau cho tôi vào đỉ”.
“Đừng nóỉ nhảm, đã nói không cho vào là không cho vào, khu này của chúng tôi là khu nhà cao cấp, không phải con chó, con mèo nào cũng có thể vào được”.
“Cậu lừa ai vậy chứ, vừa rồi không phải có tên giao hàng mặc đồ xanh “Đói hay không” vừa đi vào rồi sao?
Hừ, thương hiệu “Đói hay không” chẳng phải đã kí hợp đồng với công ty bất động sản của chúng tao sao, bọn giao hàng “gà lôi đen” như chúng mày làm sao có thể so bì được? Mau cút đỉ, đừng có lề mề”.
Mặc dù nghe thấy có chút không thoải mái, nhưng Hứa Thanh Tân cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Thứ nhất là chuyện này không liên quan gì đến anh. Thứ hai Hứa Thanh Tân tự hỏi trong suốt hai năm qua sống ở đây, thân phận ở rể vô
dụng của anh sớm đã bị mẹ vợ đi ba hoa cho tất cả mọi người, tên bảo vệ kia có chịu cho anh thể diện hay không là chuyện rất khó nói.
Lúc Hứa Thanh Tân chuẩn bị ra khỏi khu vực đó thì cái người tự xưng mình là nhân viên giao hàng đi xe máy kia cũng định bỏ cuộc.
Bực tức quay người định rời đi…
Đi ngang qua không bao lâu, Từ Thanh Tân nghe được phía sau có tiếng gọi.
■’Anh Hứa?”
Hứa Thanh Tân nhìn sang bên và thấy nhân viên giao hàng đang vẫy tay với mình.
“Anh là?”, Hứa Thanh Tân hỏi
Tên nhân viên giao hàng cởi mũ bảo hiểm xe máy, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh.
“Ha ha, tôi là Tiêu, cậu không nhận ra tôi sao?”
Ký ức của Hứa Thanh Tân cũng hoạt động, hồi ức về những năm tháng xanh tươi của anh hiện lên.