Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 23 Xa quê gặp người quen
Chương 23: Xa quê gặp người quen
“Anh là Lão Tiêu? Gót chân?”
Lúc nói, môi của Hứa Thanh Tân khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Người này là bạn cấp hai của anh, tên là Tiêu Hậu Căn.
Do âm đọc gần giống nhau, lúc đi học bị bạn bè đặt cho biệt danh là “gót chân”
Năm đó hai người là bạn cùng bàn, gia cảnh của Tiêu Hậu Căn khá giả nên năm đó giúp đỡ Hứa Thanh Tân rất nhiều.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Tân được ăn sữa đậu và quẩy chính là Tiêu Hậu Căn mua.
Hứa Thanh Tân Lân đầu tiên biết đến mì tôm, cũng là do Tiêu Hậu Căn cung cấp kiến thức cho anh.
Thậm chí thời Hứa Thanh Tân học trung học, Lân duy nhất rớt mất hạng nhất là do Tiêu Hậu Căn dành tặng.
Tên nhóc này bởi vì quay cóp, chép lại y nguyên đáp án của Hứa Thanh Tân
Không sai, thật sự là chép lại y nguyên, ngay cả tên và số báo danh cũng chép lại.
Kết quả là cả hai phải chịu phạt, xử lí bằng
cách cho 0 điểm toàn bộ, đồng thời xếp hạng thứ nhất từ dưới lên trên.
‘Vãi, cậu mới là gót chân, cả nhà cậu là gót chân”. Tiêu Hậu Căn lườm anh một cái, không hài lòng về biệt danh này.
Hứa Thanh Tân cười hihi.
“Chúng ta đã bảy, tám năm không gặp rồi nhỉ”. Tiêu Hậu Căn nói xong liền đỗ xe máy lại.
Hứa Thanh Tân lắc đầu, than thở: “Đâu chỉ vậy, cậu đã chuyền đi từ lớp 7, đến bay giờ cũng phải mười năm rồi”.
Lúc Tiêu Hậu Căn học lớp 7, nghe nói sự nghiệp của bố anh ta thành công, cả nhà chuyển từ thị trấn nhỏ lên thành phố Đông Giang.
Tiêu Hậu Căn vỗ cánh tay của Hứa Thanh Tân nói: “Gặp người bạn cũ ở nơi xa quê thế này, đây là chuyện vui, cùng nhau đi uống vài ly không?”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Được thôi, vừa hay tôi biết một quán ăn nhỏ trong ngõ hẻm cách đây không xa, thức ăn cũng khá ngon, đi thôi”.
Tiêu Hậu Căn cười thần bí nói: “Dẹp cậu đi, so sánh độ sành ăn với tôi, cậu còn non lắm, đi
theo anh đây, dắt cậu đi án ngon uống say”.
“Được được được, cậu là anh của tôi, nghe cậu hết!”
Hứa Thanh Tân gật đầu cười, trong lòng nhẹ nhõm, dường như quay lại những năm tháng thanh xuân ngày xưa.
Hứa Thanh Tân ngồi lên chiếc xe máy Tiêu Hậu Căn, chiếc xe không lớn, đằng sau lại lắp thêm thùng đưa thức ăn nữa, mông Hứa Thanh Tân lộ ra ngoài một nửa mới ráng ngồi ngồi xuống được.
Từ đó có thể nhận ra, Tiêu Hậu Căn hiện tại sống không tốt lắm.
Dù sao, trong kí ức của Hứa Thanh Tân, bởi vì nhà của Tiêu Hậu Căn phát tài mới chuyển từ thị trấn nhỏ lên Đông Giang mà.
Lại nhìn tình hình hiện tại, rất dễ nhận ra là gia đình xảy ra biến cố
Nhưng Hứa Thanh Tân cũng không vội vàng hỏi, có những chuyện theo tự nhiên mới là chuyện tốt.
Có vẻ xe máy của Tiêu Hậu Căn không “vui”, rõ ràng nó đã là con ngựa già rồi.
Khoảng 20 phút sau, Tiêu Hậu Căn dắt Hứa Thanh Tân đến trước cửa một quán ăn.
VỊ trí của quán ăn rất tốt, mặc dù không thể nói là ở trung tâm nhưng bên cạnh cũng cũng có hai toà nhà công sở lớn và một khu nhà ở.
Tiệm cơm nằm ở trong góc tại tầng dưới cùng của một tòa cao ốc, nhìn lên như một nhà hàng cao cấp, nhưng tên của nhà hàng lại không ăn nhập gì với không khí thương nghiệp ở nơi đây.
“Tiệm mì Béo”.
Hứa Thanh Tân xuống xe, vừa cởi nón bảo hiểm vừa trêu: “Định mệnh, lâu như vậy rồi cậu vẫn thực tế như ngày xưa nhỉ, một nơi cao cấp và đẳng cấp như thế này, tôi còn tưởng cậu muốn dắt tôi đi ăn một bữa xa xỉ bào ngư vỉ cá chứ, kết quả cậu dẫn tôi chui vào quán vỉa hè ngay cạnh tòa cao ốc xa hoa là sao!”
Tiêu Hậu Căn đỏ mặt nói: “Bớt nói nhảm, mau vào đây đi”.
Đi vào quán cơm, trong quán chắc rộng khoảng 40 mét vuông, có bảy, tám cái bàn, nhìn có vẻ khá chật chội.
Nhưng mà lúc này trong quán chỉ có một người ngồi dựa vào cửa ăn mì, dường như cũng không quá chật hẹp.
Nhưng bây giờ là giờ cơm trưa, làm ăn như thế này thật sự chỉ có thể miêu tả bằng từ “ế ám.
Hứa Thanh Tân nói nhỏ: “Tôi nói này lão Tiêu, cậu không phải là người được thuê dụ tôi đến các nhà hàng giá cao để lừa tiền của tòi chứ? Tôi nói trước cho cậu biết nha, trên người tôi không có một đồng nào đâu”.
Tiêu Hậu Căn lườm Hứa Thanh Tân nói: “Khốn khiếp, cậu mới là người lừa đảo ấy, cậu nhìn thấy con trai dụ con trai đến nhà hàng gìá cao bao ngờ chưa?”
Hứa Thanh Tân cười hì hì nói: “Cũng đúng nhỉ, những người thu hút khách hàng nam giới thường là người đẹp, bộ dạng như này chỉ sợ dọa khách hàng chạy mất dép, tôi ngây thơ quá, nghĩ đơn giản quá rồi”.
Tiêu Hậu Căn trợn mắt nhìn Hứa Thanh Tân: “ít nói lời tổn thương người khác, không đợi lát nữa mời cậu ăn cứt!1’
Tiêu Hậu Căn lười để ý Hứa Thanh Tân, đỉ đến quầy bar để mũ bảo hiểm xuống, hỏi vị khách duy nhất ở trong quán: “Chú Trung, không có khách đến à?”
Người đó khoảng bốn mươi mấy tuổi, hai bên tóc mai đã đốm bạc, trên mặt chữ quốc đầy
vẻ kiên cường, vóc dáng nhỏ con, nhưng có khí chất rất khỏe mạnh cường tráng.
Người đàn ông được gọi là chú Trung húp một ngụm nước mì rồi mới cười khổ nói: “Tôi sắp trở thành phục vụ trong tiệm của cậu mất ./o ĩ ĩf rồi .
Tiêu Hậu Căn cười nói: “Cháu thấy chú đang rảnh chán quá nên mới thế mà, bát mì này tặng cho chú, được không ạ?”
Chú Trung lau miệng nói: “Yo, cậu cũng có lòng đấy chứ, tôi trông quán hai tiếng đồng hồ cho cậu, mới một bát mì đã muốn tống cổ tôi đi rồi sao”.
Tiêu Hậu Căn cười tiến lạỉ gần nói: “Không cần sao? Vậy chú trả tiền mì cho cháu đì, chín tệ, chú là khách quen, làm tròn thành mười tệ là được”.
Chú Trung cườỉ ha ha: “Mặt của tên nhóc này càng ngày càng dày rồi, nói đi, hôm nay có chuyện gì vui thế mà lại hào phòng mời chú ăn mì thế?”
Tiêu Hậu Căn sờ sờ đầu nói: “Bị chú Trung đoán đúng rồi, hôm nay ra cửa gặp được chuyện vui, gặp lại người bạn cũ ở nơi này”.
Nói xong, Tiêu Hậu Căn chu môi nói: “Đây,
bạn học thời trung học của cháu, bạn của cháu Hứa Thanh Tân”.
“Lão Hứa, đây là chủ nhà của tôi, một đời phấn đấu kết quả nhà thuộc quy hoạch nên giàu, gọi là chú Trung”.
“Mà kẻ hèn là tôi đây là chủ của quán ăn này, Tiêu Béo chính là tôi!”
Hứa Thanh Tân ngạc nhiên chỉ Tiêu Hậu Căn “Cậu, ông chủ?”
Tiêu Hậu Căn đắc ý ưỡn ngực: “Đúng thế, sao, không nghĩ đến đúng không”.
Hứa Thanh Tân dồn hết sức gật đầu nói: “Đúng thế, thực sự không ngờ nhỉ, ông bà không lừa chúng ta mà”.
Tiêu Hậu Căn nghỉ ngờ hỏi: “Lời cậu vừa nói có ý gì? Tòi nghe không hiểu gì cả!”
Hứa Thanh Tân cười hihỉ nói: “Có ý gì đâu, tự dưng cảm thấy ông ta chúng ta nói không bao giờ sai thôi”.
Tiêu Hậu Căn vỗ Hứa Thanh Tân nói: ‘ý gì? Có lời thì nói, có rắm mau thả”.
Hứa Thanh Tân tránh ra đằng sau, miệng nói: “Đầu to, bắp tay to, không phải sếp thì cũng là đầu bếp”.
“Cút mẹ cậu đi! Đấy là lời ông bà ta nói hả, cậu đừng có nhận bừa nữa, tự mình tìm chỗ ngồi đỉ, tôi dọn dẹp một tí, rồi làm cho cậu mấy món ăn, chú Trung đừng đi nhé, đợi một lát cùng nhau uống vài ly”.
Hứa Thanh Tân cười ha ha, trong có một loại nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
“Được, ông chủ Tiêu cứ bận việc đi, tôi uống ly nước ngọt Sprite thông họng đã”.
Nói xong, Hứa Thanh Tân tự mình đi ra quầy để đồ ở đằng sau quầy bar lấy hai lon nước Sprite rồi chạy đến bên cạnh chú Trung.
“Chết tiệt, sao cậu lại lấy lon chứ, lấy chai lời hơn, cậu đúng là thằng phá của”.
Mắng đùa hai câu, Tiêu Hậu Căn vén rèm trúc lên đi vào trong bếp.
Hứa Thanh Tân ngồi đối diện chú Trung, đưa cho chú Trung một lon nước ngọt sprite nói: “Chú Trung, trời nóng lắm, chú uống lon nước thông cổ họng ạ”.
Trong lúc nói, ánh mắt Hứa Thanh Tân lượn một vòng ở trên người của chú Trung, vẻ mặt vô thức nghiêm túc hơn rất nhiều.
Chú Trung cười đẩy ngược lại lon nước ngọt trên bàn: “Ha ha, cảm ơn cậu nhóc, nhưng
mà tôi không dám uống cái này, già rồi, cả người toàn bệnh, bác sĩ nói tôi nên ít ăn đồ chua ngọt”.
Hứa Thanh Tân cũng không từ chối, giúp đỡ khui một lon, làm như vô ý nói: “Với cơ thể của chú, không yếu ớt đến nỗi vậy đâu”.
Chú Trung ngớ người, sau đó xua tay nói: “Già rồi, sao có thể so sánh với thanh niên các cậu chứ”.
Hứa Thanh Tân ám chỉ nói: “Chú Trung khiêm tốn quá, nếu như đến chú còn nói là già, vậy dân số già hóa hiện tại có chút nghiêm trọng quá rồi!”
“Mà cháu được biết, với sức khoẻ của chú Trung, với mười thanh niên thì có đến tám người không chạm được vào người của chú đâu”.
Chú Trung đang định gắp miếng mì ăn thì tay khựng lại, nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, mắt sáng như đuốc nhìn Hứa Thanh Tân.
“Nhóc này, cậu rốt cuộc là ai?”