Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 24; Nhục nhã
Chương 24; Nhục nhã
Hứa Thanh Tân uống một ngụm nước ngọt, cười nói: “Lúc nãy Lão Tiêu đã giới thiệu rồi, cháu là bạn của cậu ta”.
Chú Chung cười nhạt nói: “Không muốn nói thì thôi vậy, nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, nhóc béo này do tôi bảo kê, nếu cậu có ý đồ bất chính nào với nó, tôi khuyên cậu sớm từ bỏ đỉ”.
Trong lúc nói, chú Trung hơi cử động bàn tay, gân xanh nổi lên, huyệt thái dương gồ lên.
Giây tiếp theo, chiếc cốc thủy tỉnh trong tay chú Trung bỗng vang lên một tiếng giòn tan, vỡ thành từng mảnh nhỏ ở trong lòng bàn tay.
Tiêu béo nghe thấy âm thanh vội vàng chạy ra ngoài hỏi: “Có chuyện gì thế, tiếng gì vậy?’
Hứa Thanh Tân cười nhạt, đứng dậy cầm chiếc chổi ở bên cạnh lên nói: “Không có gì, tôi vừa nãy không cấn thận làm vỡ cốc nước”.
Tiêu Hậu Căn lườm Hứa Thanh Tân, cười mắng: “Người không sao à? Vậy được, một cái cốc mười tệ, tí nữa nhớ trả tiền mặt cho tôi đây”.
Hứa Thanh Tân không khách sáo nói: “Cút đi, tôi đến ăn chực không mang theo tiền”.
“Tôi bảo mời cậu ăn cơm có bảo mời cậu cái khác đâu, dù thế nào đi nữa cốc vỡ thì cậu đền, đừng có mà chống chế”.
Nói xong, Tiêu Hậu Căn không cho Hứa Thanh Tân cơ hội phản bác, lau tay quay vào nhà bếp.
Hứa Thanh Tân cầm chổi tới, nói: “Chú Chung, cháu dọn dẹp một tí, chú cẩn thận không lại đâm vào tay”.
Chú Chung nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Thanh Tân, dường như muốn từ đó nhìn ra được thứ gì.
“Nhóc con, nếu như cậu là người do Tống Hổ phái đến, làm phiền cậu chuyển lời lại cho ông ta, nếu ông ta có bản lĩnh thì nhắm vào tôi, dám ra tay với Tiểu Tiêu, cho dù cả liều cả mạng sống và tài sản, tôi cũng không tha cho ông ta”.
Hứa Thanh Tân vừa quét dọn vừa nhàn nhạt nói: “Cháu không biết Tống hổ người mà chú nói đến là ai, nhưng những lời chú nói vừa nãy cháu cũng muốn nói với chú”.
“Tiêu béo là bạn của cháu, nếu chú dám gây bất lợi cho nó, cháu…”.
Hứa Thanh Tân chưa nói xong, chuông
điện thoại của chú Chung vang lên.
Hứa Thanh Tân chỉ đành thu hồi ý nghĩ “thể hiện tài năng bằng việc đe dọa vũ lực” với chú Chung, lấy ki rác dọn rác đỉ.
“Có việc gì?”. Chú Chung nghe điện thoại, nhạt nhẽo hỏi.
“Đại ca, không ổn rồi, bọn em rơi vào bẫy, Tống Hổ – con rùa rụt cổ kia gài bẫy bọn em, bọn em bị trúng kế điệu hổ lỉ sơn của gã ta”.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hét to gấp gáp.
Ngay cả thính lực bình thường như Hứa Thanh Tân cũng nghe thấy gần hết.
Chú Chung nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút, như là ghét bỏ vì quá ồn ào.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ràng!”
Vẻ mặt của chú Chung hiện lên một chút uy nghiêm, đó là khí thế vô thức phát ra của người có địa vị cao.
Điều này càng chứng tỏ suy đoán của Hứa Thanh Tân là đúng, chú Chung giống như người già tốt bụng bình thường này nhìn thì vô hại nhưng không hề đơn giản như những gì Tiêu Hậu Căn đã nói.
“Đại ca, nửa tiếng trước em dẫn mọi người ra bờ biển nhưng vẫn không thấy thuyền đánh cá như tin nhắn đã nói, vừa lúc nãy, người anh em được em chỉ định làm nội gián ở chỗ Tống Hổ gửi cho em một tin nhắn nói Tổng Hổ dẫn theo rất nhiều người đi tìm đại ca rồi”.
Chú Trung nghe thấy những lời anh ta nói, nhíu chặt mày bảo: “Được, tôi biết rồi, bọn cậu cẩn thận”.
Tắt điện thoại, chú Chung hơi sốt ruột nói với Hứa Thanh Tân: “Tiểu Hứa, xin lỗi, chắc không thể ăn cơm cùng mấy đứa rồi, chú còn chút việc phải đi trước, đợi lát nữa Tiểu Tiêu ra đây, cháu nói với nó một tiếng”.
Hứa Thanh Tân lắc đầu nói: “Chú Chung, chỉ sợ chú không rời khỏi đây được rồi”.
Chú Chung lạnh lùng, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tân nói: “Cậu có ý gì, cậu thực sự là người của Tống Hổ sao?”
Hứa Thanh Tân giơ một ngón tay lên ra dấu ỉm lặng: “Chú nghe xem!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Tiếp đó một nhóm người từ bên ngoài xông vào, trong thoáng chốc đã lấp kín hết quán
ăn vốn đã chật chội nhỏ bé.
Một số bàn ghế bị dẫm đạp ngã sang một bên.
Một người đàn ông chống gậy, dùng ánh mắt đắc ý nhìn chú Chung, chế nhạo: “Hơ hơ, đại ca Chung à, lâu rồi không gặp, dạo này có khỏe không!”
Chú Chung đứng dậy nói: “Nhờ phúc của sếp Tống, vẫn coi như khỏe mạnh! Chỉ là tôi nghe nói sếp Tống dạo này hình như sống không tốt cho lắm nhỉ? Nghe nóỉ là trong nhà bị “cháy”, sếp Tống bị vợ của mình công khai tố cáo với cơ quan chức năng, thật không thế?”
Tống Hổ cười lạnh một tiếng nói: “Không ngờ đại ca Chung lại hóng hớt như các bà các chị ngoài chợ vậy, hừ, nói nhảm ít thôi, họ Chung kia, hai anh em chúng ta cũng đấu với nhau khá nhiều nám rồi, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn dề luôn”.
Chú Chung nói nhạt; “Xỉn được thỉnh giáo, rửa tai lắng nghe”.
Tống Hổ âm trầm nói: “Chắn hẳn ông cũng biết tình hình hiện tại của mình rồi, tôi cũng không giấu gì, đàn em dưới tay ông đã bị rồi bao vây hết rồi, hôm nay sống chết của bọn chúng dều nằm trong tay ông đây”.
vẻ mặt chú Chung hơi thay đổi, im lặng không nói gì.
Tống Hổ xoay gậy, đi dạo nói: “Thật ra vốn dĩ tòi chuẩn bị ném tất cả bọn họ xuống dưới biển nuôi cá, nhưng nghĩ đến đại ca Chung tình sâu nghĩa năng từ trước đến nay, tôi nghĩ dù sao cũng phải tham khảo ý kiến của đại ca Chung xem có đồng ý hay không đã”.
Bàn tay chú Chung vốn đang mở ra lại dần dần nắm chặt.
Khí thế trên người ông ấy dâng lên, cắn chặt răng, hiển nhiên cơn thịnh nộ ở trong lòng đã chạm đến đỉnh.
“Rốt cuộc ông có ý gì? Tống Hổ, ông làm như thế đê tiện quá đây.”
“Đê tiện? Haha!”. Tống Hổ mỉm cười không cho là vậy.
“Từ xưa đến nay, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, một tướng thành danh vạn người bỏ xác, bởi vì đặt được mục tiêu không từ thủ đoạn, những lời lẽ chí lý đấy là do tổ tiên truyền lại, ông ở đây nói nhảm với tôi làm gì chứ”.
“Tôi khuyên ông một câu, có thời gian thì không bằng nghĩ xem làm sao có thể cứu đám
đàn em của ông ra đi ha ha ha..”.
Chú Chung cắn răng nói: “Nói, điều kiện gì?”
Tống Hổ cười to : “Được, sảng khoái! Không hổ là đại ca Chung, tôi thích, thực ra không phải điều kiện gì khó khăn lắm”.
“Rất đơn giản, chỉ cần đại ca Chung hạ mình là được. Cái này phải xem trong lòng của đại ca Chung, đàn em của ông quan trọng như thế nào rồi”.
“Nhìn cho kĩ, chỉ cần ông quỳ xuống chui qua háng của anh em bọn tôi, tôi chỉ cần gọi một cái là sẽ không làm hại đến bọn họ”.
“Ông nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, tôi không ép buộc ông”.
“Nhưng mà tôi nghe nói từ trước đến nay đại ca Chung đối xử với anh em rất tốt, thiết nghĩ chuyện nhỏ như vậy chắc không thành vấn de”.
Nói xong, Tống Hổ giơ chân, lấy cái chân bị thương gác lên trên ghế.
Tiếp đó, ông ta dẫn theo một nhóm đàn em, cũng không ít người học theo bộ dáng gác chân lên.
Hợp thành một con đường dưới đáy quần
như lỗ chó vậy.