Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 25 Quỳ hay không quỳ
Chương 25: Quỳ hay không quỳ?
“Tôi khuyên ông nên nhanh chóng quyết định đỉ, đợi ông lâu quá, cái chân già tàn tật của tôi không thể trụ được lâu được đâu đó”.
Sắc mặt chú Chung lạnh như sắt, đứng đó bất động, ánh mắt rực lửa.
Tống Lão Hổ cười khẩy, lười nhác nói: “Đại ca Chung, ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Nào, đỉ gọi vài anh em của đại ca Chung tới đây đi”.
Rất nhanh sau đó, một vài đàn em của Tống Lão Hổ từ bên ngoài đi vào, dẫn mấy người trên mặt đầy máu, mặt mũi bầm dập theo sau.
Tống Lão Hổ túm lấy mái tóc dài của một đàn em lên nói: “Đại ca Chung, ông xem kỹ đi. Những người này là anh em đã ở bên cạnh ông hơn mười năm, ông chỉ cần quỳ xuống một cái là đã có thể cứu bọn họ”.
“Bọn họ là con của ai, cha của ai? Sau lưng bọn họ còn phải gánh vác bao nhiêu gia đình. Sự sống chết của những người này, vui buồn của những gia đình này, đêu phụ thuộc vào quyết định của ông, đại ca Chung, ông phải nghĩ cho thật kĩ!”
Dứt lời, Tống Lão Hỗ nắm đầu người kia đập xuống bàn, một tiếng động lớn vang lên, trên mặt người liền xuất hiện một vết thương, máu chảy đầm đìa.
“Chung Chấn Giang, ông có quỳ xuống hay không!”, Tống Lão Hổ quát một tiếng.
“Đại ca, không thể! Nếu thật sự làm như vậy, sau này anh em bang Chấn Giang chúng tôi làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?”
Một đàn em của Chung Chấn Giang đang quỳ dưới đất, vừa nói xong đã bị Tống Lão Hổ dùng gậy đánh ngã xuống đất.
Nhưng chuyện này cũng không làm các huynh đệ khác sợ hãi.
“Đúng vậy đại ca, lời của Tống Lão Hổ này không đáng tin, anh đừng rơi vào bẫy của hắn”.
“Đúng vậy đại ca Chung, anh em thà chết với anh, chứ không để anh…”
“Im miệng đi!”
Tống Lão Hổ hét lớn một tiếng, giơ gậy lên đánh vào mặt người lớn tiếng nhất, nói: ‘Vừa rồi ai lắm lời, mỗi người vả miệng ba mươi cái, vừa rồi aỉ trừng mắt tao vả hai mươi cái! Đánh mạnh vào”.
Người của Tống Lão Hổ nghe thấy liền
hành động, lập tức đấm đá người của Chung Chấn Giang đang quỳ trên mặt đất.
Tống Lão Hổ đỉ tới trước mặt Chung Chấn Giang nói: “Họ Chung, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, chân tôi bị thương, không thể đợi lâu. Đến lúc đó, tôi chẳng những không tha cho đám đàn em vô dụng của ông mà còn không để bọn chúng và gia đình bọn chúng được yên thân”.
Chung Chấn Giang nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ súc sinh, ông đã ở đây nhiều năm vậy mà quy tắc không làm hại đến người nhà dễ hiểu như vậy cũng không hỉều sao?”
Tống Lão Hổ khỉnh thường nói: “Quy tắc? Hừ, từ nay về sau, ở trên đất Đông Giang này, Tống Lão Hổ tôi sẽ là quy tắc! Ha ha ha”.
Chung Chấn Giang nói: “Tống Lão Hổ, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ làm ông chết không được tử tế!”
Tống Lão Hổ không để bụng: “ông muốn làm cho tôi chết không được tử tế, ha ha, chỉ bằng ông thôi sao? Tôi sợ kiếp này ông không có cơ hội đó”.
Chung Chấn Giang gằn từng chữ kiên quyết nói: “ông yên tâm, Chung Chấn Giang tôi luôn giữ lời hứa, tôi nói được thì làm được!”
Tống Lão Hổ khinh thường nói: “Được, tôi chờ ông. Nhưng hiện tại mẹ nó, ông đừng phí lời nữa”.
“Ta đếm đến ba, nếu ông không quỳ xuống, tất cả huynh đệ của ông đêu sẽ xuống sông Ngọc Thuỷ gặp Long Vương!”
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
“Đừng nói tôi không cho ông cơ hội, tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông lại không trân trọng!”
“Tới đây, đưa bọn họ lên thuyền!”, Tống Lão Hổ lại nói.
“Dừng lại!”, Chung Chấn Giang hét lớn.
“Tôi quỳ!”
Tống Lão Hổ cười lớn: “Hahaha, thú vị đây. Không ngờ lời nói đó lại là sự thật! Đại ca Chung thật sự coi trọng tình nghĩa. Được rồi, quỳ đỉ, quỳ xuống bò qua đây”.
Nói xong, Tống Lão Hổ lại nhấc chân lên.
Chung Chấn Giang hít một hơi thật sâu, hai tay hơi buông xuống, đầu gối dần khuỵu xuống, trong phút chốc dường như ông ấy đã già đi rất nhiều.
Ngay khi Chung Chấn Giang chuẩn bị quỳ xuống, từ bên ngoài phòng truyền đến một tiếng hét lớn.
“Tống Lão Hổ, ông liều mạng với mày!”
Cùng với tiếng hét, một người đàn ông vạm vỡ từ bên ngoài lao tới.
Vốn dr rất nhiều thuộc hạ của Tống Lão Hổ đang tụ tập bên ngoài phòng, nhưng người đàn ông cao lớn vừa đến thì những người đó đã nhường đường.
Người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng xông vào quán ăn.
Thân trên của hắn quấn một vòng pháo giấy, tay cầm một chiếc bật lửa và nắm chặt một sợi dây, ngụ ý nếu không đồng ý, hắn sẽ đốt sợi dây và cùng chết chung.
“Đại ca, Bưu Tử tới rồi”. Người đàn ông vạm vỡ hét lên.
Hứa Thanh Tân khẽ đảo mắt, người đàn ông vạm vỡ này đối với anh cũng không xa lạ gì, chính là anh Bưu ở khách sạn Hoàng Triều được Hồ Kiện thuê để hãm hại anh.
Thật bất ngờ, thế mà lại có thể gặp lại nhau Lân nữa.
Trong mắt Chung Chấn Giang hiện lên một
tia vui mừng, sau đó cười khổ nói: “Nhóc con, biết đây là ao rồng hang cọp, sao lại quay về? Tôi còn mong cậu dẫn anh em đi trốn, khỉ quật khởi lại thì về báo thù cho tôi”.
“Đại ca, học vấn của tôi không nhiều, tôi chỉ biết anh đã cứu mạng tôi, mạng của tôi là mạng của anh”.
Sau đó, Bưu Tử nhìn Tống Lão Hổ nói: “Tống Lão Hổ, nếu hôm nay mày muốn làm nhục đại ca của tụi tao, mày phải bước qua tao trước. Hoặc là cùng chết, hoặc là mày phải mang theo lũ khốn này biến đi”.
“Hừ, mày dùng những ống pháo giả này để hù dọa ai? Thật sự cho rằng Tống Lão Hổ tao sợ à”.
“Có bản lĩnh thì cứ cho nổ tung đi. Tao đang đợi đây. Nếu tao lùi lại một bước, tao mẹ nó, sẽ thành con chó cái”.
Bưu Tử giật mình nói: “Tao… tao cho… mẹ nó nổ chết mày”. Vừa nói, hắn ta vừa châm lửa ngòi nổ.
Tống Lão Hổ khinh thường: “Làm đì, không aỉ ngăn cản mày đâu, không phải là chết chùm sao? Đốt đi!”
“Nhưng tao nói cho mày biết, nếu mày
thực sự cho nổ tung nơi này, mày sống hay chết đêu không thành vấn đề. Nhưng tao có thể đảm bảo rằng toàn bộ Đông Giang và thậm chí toàn bộ Giang Châu sẽ không bao giờ có chỗ cho đám bang Chấn Giang tồn tại đâu”.
“Bây giờ là thời đại nào? Thời đại pháp trị, Đánh nhau hay cãi vã nhỏ nhặt cũng không sao, mẹ nó dám dùng thuốc súng? Mày muốn làm phản sao”.
“Tao nói cho mày biết, chỉ cần gây ra tiếng động lớn, trong vòng một giờ, tất cả người trong bang Chấn Giang đều sẽ bị cơ quan điều tra các cấp đưa vào danh sách truy nã”.
“Đến lúc đó, tao xem mày làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân. Thậm chí cha mẹ và gia dinh mày cũng không thể sống tốt. Mày dám làm loạn thế giới ngầm thì các đại ca đều sẽ không tha cho bọn mày đâu, nếu không bắt được mày để trút giận, mày cho rằng gia đình mình còn có thể an ổn mà sống sao?”
“Được rồi, tao nói xong rồi, mày đốt lửa đi, mau lên! Mẹ nó đừng để tao coi thường, đồ hèn nhát. Không đốt thì làm cháu nội tao nhé!”.