Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Chương 242
Nhưng lúc Mục Long chạm vào đầu con thỏ này, đôi mắt đẹp của Triệu Linh Đan lại trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Long.
“Sư đệ ngươi… Vậy mà lại vuốt ve nó…”
“Ặc…”, Mục Long thấy Triệu Linh Đan nhìn mình như vậy, lập tức không hiểu ra sao.
“Làm sao vậy, chắc là… xin lỗi, sư tỷ, là ta đường đột, ta chỉ thấy nó đáng yêu, liền không nhịn được sờ một cái…”, Mục Long đỏ bừng mặt, có vẻ trắng trợn sờ thú cưng trong lòng một cô gái như thế là có chút đường đột, huống chi vẫn là một… bé thỏ trắng, vừa trắng vừa mềm.
“Không, sư đệ ngươi hiểu nhầm rồi, ta nói là… Ngoại trừ ta ra, Sơ Nhất chưa từng để người khác chạm vào nó, ngay cả mẫu thân ta cũng không thể chạm vào, ngươi đừng thấy nó bây giờ có dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, nó đã từng nuốt một tu sĩ ma đạo Thần Thông cảnh đấy”, Triệu Linh Đan nói, ánh mắt nhìn về phía Mục Long càng thêm rung động.
Cái gì? Mục Lang nghe vậy thì lập tức rút tay. về,sau đó vẻ mặt không thể tương lượng nồi nhìn Triệu Linh Đan,lại nhìn chằm chằm cười nói:Sự tỳ,không phải sự tỳ đang Sa Nhất, nói đùa với ta đấy chứ? “Nào có,Sợ Nhất có lại lịch vô cùng thần bí ngay cả mẫu thân ta cũng không nhìn ra về phần tại sao nó lại đến bên cạnh ta cùng khiến người ta vô cùng khó hiểu. Năm ta chín tuổi,cứ mỗi đêm trăng trên thời về sau có một ngay bên đều sẽ nằm mơ thấy một con ngày tinh dậy vào buổi sáng,nó đã cạnh ta bởi vì ngày đó trùng hợp là mùng một cho nên ta liền đặt tên cho nó là Sợ Nhất. Mục Long nghe vậy thì có chút kinh ngạc,sau đó cảm thân Quả nhiên là trời đất rộng lớn không thiếu cái lại không ngờ lại lịch của nó lại thần bí như thế. Hơn nữa nhìn nó đáng yêu như vậy, dáng vẻ vô hại thế này,chỉ sợ cho dưa lên to vàng man không ngờ được nó có thể nuốt được một tro và Thần Thông cảnh
Mục Long nói xong lại không nhịn được nhìn tay mình một chút, hoàn hảo không chút tổn hại, cảm giác bàn tay mọc ra trên cổ tay mình đúng là tốt.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố!
“Sơ Nhất” vốn đang lẳng lặng nằm trong lòng Triệu Linh Đan, lại đột nhiên thả người nhảy một cái, rơi lên trên bờ vai Mục Long.
Hành động bất thình lình này, cho dù là Triệu Linh Đan cũng hoảng sợ run rẩy, mặc dù nàng ấy thường xuyên ôm “Sơ Nhất” vào trong lòng, nhưng nàng ấy lại không có cách nào khống chế Sơ Nhất.
Mục Long cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết ngơ ngác đứng đó, trong lòng vô cùng sụp đổ.
“Mẹ nó mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng lại là một con thỏ có thể nuốt được cả Thần Thông cảnh, đơn giản còn đáng sợ hơn cả hổ nữa”.
Càng nguy hiểm hơn là cái mũi của Sơ Nhất ngửi ngửi, đột nhiên nhe ra hai cái răng thỏ trắng như ngọc, tiến đến gần mặt Mục Long.
Cho dù thân xác của Mục Long có thể so sánh với với huyền khí hạ phẩm, nhưng giờ phút này hắn vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Dù sao đây cũng không phải một con thỏ bình thường, nếu nó thật sự dùng hai cái răng cửa lớn kia cắn hắn một cái, Mục Long cũng cảm thấy không chịu được.
“Sơ Nhất, đừng cắn, đó là sư đệ ta”, Triệu Linh Đan ngăn cản nói.
Nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến hai người Mục Long và Triệu Linh Đan hoàn toàn ngơ ngác.
Mục Long chỉ cảm thấy trên mặt trơn ướt, trong đó còn mang theo một chút ấm áp.
“Có chuyện gì vậy?”, Mục Long mở mắt ra, dư quang cong lên, lập tức gắt gao nhìn chằm chằm trên vai cái này một đoàn màu trắng lông xù đồ vật, im lặng đến cực điểm.
Hắn rất muốn hỏi một câu: “Mẹ nó ngươi ngồi xổm ở trên vai ta, còn liếm mặt ta là có ý gì?”
Triệu Linh Đan thấy cảnh này cũng không kịp trở tay, vốn dĩ nàng ấy sợ Sơ Nhất sẽ làm Mục Long bị thương, nhưng kết quả nó đang làm gì? Vậy mà nó lại đang liếm mặt Mục Long.
Hơn nữa còn híp mắt, duỗi lưỡi ra liếm, có vẻ vô cùng hưởng thụ, vừa liếm láp thỉnh thoảng còn cọ đầu vào mặt Mục Long.
Bên trên Đỉnh Vạn Tượng, từng cơn gió nhẹ lướt qua, mà giờ phút này Triệu Linh Đan lại ngây ngẩn đứng trong gió.
“Sơ… Sơ Nhất, ngươi đang làm gì thế?”, trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Linh Đan đỏ bừng, mềm mại hồng hào giống như quả anh đào chín mọng, trái tim nhỏ cũng đập thình thịch.
“Sơ Nhất và ta như hình với bóng, mỗi ngày đều nằm trong lòng ta, không phân khác biệt, bây giờ nó liếm mặt sư đệ như thế, thật giống như ta… A a, xấu hổ quá…”, Triệu Linh Đan lặng lẽ nghĩ, càng nghĩ càng xấu hổ, lập tức cúi đầu xuống.
“Ặc…”
“Khụ khụ, Sơ Nhất, ngươi đừng như vậy, mặc dù không biết ngươi là đực hay là cái, nhưng ngươi cứ liếm mặt ta như thế, ta cũng sẽ ngượng ngùng…”
Mục Long nghĩ có thể là vừa rồi hắn cho Sơ Nhất ăn một giọt Tam Quang Thánh Thủy, để nó nếm được ngon ngọt, cho nên có lẽ bây giờ nó đang lấy lòng Mục Long.
Thế là hắn lại lấy ra một giọt Tam Quang Thánh Thủy nữa đưa cho Sơ Nhất.