Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Chương 250
Bên trong nhiều ít vẫn có chút “nghé con không sợ cọp”, hắn mới tiến vào Tiêu Dao Thần Tông chưa được bao lâu nên vẫn chưa nghe thấy nhiều về tranh chấp giữa hai bên chính tà.
Nhưng nhiều hơn là hắn lại có một đạo tâm hơn hẳn người thường. Nếu là người trong ma đạo thì hắn cũng đã từng gặp, mà còn là cao thủ ma đạo Linh Văn cảnh. Mặc dù, Mục Long chưa đối đầu trực tiếp với gã, nhưng cũng miên cưỡng coi như là từng đánh với nhau mấy chiêu.
Khi đó, ở bên trong dãy Thiên Nghi, Lệ Vô Cữu kia chính là đệ tử ma đạo, đã từng muốn hút khô máu hắn, trong tình huống bị thương nặng lại vô tình bị một chưởng của Mục Long đánh vỡ tâm mạch.
Nếu không có cái “Đào Mị Hợp Hoan Tán” mà gã vẩy ra trước khi chết thì có lẽ Mục Long và Vân Kinh Hồng đã không có gút mắc sâu xa như vậy.
“Với tư chất ‘Thể Băng Tâm Linh Lung’ của Vân tiên tử, sức chiến đấu đã bỏ xa cùng giai, nhưng lại đánh ngang tay, hai bên cùng có hại với Lệ Vô Cữu. Nói vậy, Lệ Vô Cữu kia cũng coi như là anh tài xuất chúng trong ma đạo…”
Mục Long vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào cái tên thứ ba trên “Thần Tông Tru Sát Lệnh”: “Lệ Vô Tình, Tuyệt Thiên Tuyệt Ảnh, Cửu U Ma Tông… Lệ Vô Cữu, hai cái tên này khá giống nhau, hay là có quan hệ gì với nhau…”, Mục Long ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định trước cứ mặc kệ nó.
Tuy phần thưởng trên “Thần Tông Tru Sát Lệnh” rất hậu hĩnh, nhưng không ai trong số họ không phải là Linh Văn cảnh. Với cảnh giới hiện nay của Mục Long, muốn đối phọ họ là hoàn toàn không thể nào.
Huống chi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng đột phá Ngự Hồn cảnh, có được truyền thừa yêu thần Thái Âm Ngọc Thỏ, luyện ra “Bổ Thiên Đan”.
“Ừ, rèn luyện quan trọng hơn. Song, với tình hình trước mắt thì hình như không có nơi nào thích hợp với mình hơn là biên cương…”, trong lòng Mục Long cũng đã có quyết định.
Giờ, sự tích lũy của hắn đã quá nhiều, muốn đột phá Ngự Hồn cảnh thì chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Thế nên, rèn luyện bình thường như tìm kiếm linh dược, chém giết yêu thú… đã không thích hợp hắn. Chỉ có trải qua một sự trải nghiệm sống còn mới được. Nếu có thể lập công trong công cuộc dẹp yên sự nổi dậy của ma đạo và được tông môn ban thưởng thì quả là một công đôi việc.
Khi lá cờ màu bạc biến mất khỏi không trung, Mục Long cũng đã đưa ra quyết định. Hắn nhìn Công Huân điện ở phía trước, khẽ lắc đầu, xem ra không cần phải đi nhận nhiệm vụ rồi.
Sau đó, Mục Long xoay người định rời đi đến biên cương.
“Ơ, sư đệ không đi Công Huân điện nhận nhiệm vụ hả? Sư tỷ ta vẫn chờ đi ra ngoài rèn luyện với ngươi đó”, Tô Vũ Nhu thấy Mục Long bỗng nhiên rời đi thì khó hiểu nói.
“Khụ khụ, Tô sư tỷ, xin lỗi nhé, lần này đi biên cương, ta tính đi một mình, còn chuyện rèn luyện… Lần sau có cơ hội rồi nói sau”, dù sao Tô Vũ Nhu cũng nói cho Mục Long biết một số chuyện nên tuy từ chối hắn cũng không có trắng ra quá, phải cố gắng khéo léo chút.
Ai ngờ Tô Vũ Nhu nghe vậy lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm Mục Long cả nửa ngày, rồi lộ ra vẻ mặt u oán như là đang oán giận hắn: “Sư đệ, nếu ngươi không muốn đi rèn luyện với ta thì nói thẳng là được, cần gì phải tốn công bịa ra chuyện vớ vẩn như đi đến biên cương để lừa ta?”
Ac … Thấy dáng vẻ ấy của Tê Vũ Nhu,Mục Long cảm giác như đầu muốn phình to lên. Sư tỷ hiểu lầm rồi,ta quả thật định đi một mình đến biên cương,cũng không cóýlừa gạt gì,Mục Long chân thành nói Tê Vũ Nhu thấy dáng vẻ của Mục Lang không giống như đang nói gì,vẻ mặt lập tức thay đều nghiêm túc nói:Sư đệ,người thật sự.muon đi biên cương? “Vâng. Thấy Mục Long lại khẳng định thêm lần nữa,mấy sư tỷ nội môn vẫn vây quanh bên cạnh Mục Lang cùng không khỏi mất bình tĩnh
Biên cương là nơi nào? Bình thường đó là một nơi rối loạn đầy hiểm ác, tràn ngập tội nghiệt và giết chóc. Huống chi, thời buổi bây giờ đang rối loạn, ma đạo hoành hành. Dù là đệ tử Linh Văn cảnh đi cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Còn những đệ tử nội môn như họ, dù có bản lĩnh xuất sắc cũng phải kết bạn với các sư huynh đệ và có sự dẫn dắt của sư huynh Linh Văn cảnh mới dám đi đến đó. Mà giờ, không ngờ Mục Long lại định đi một mình.
“Mục Long sư đệ, chúng ta cũng biết vô số thành tích thần kỳ của ngươi trong ngày thường. Nhưng, biên cương cũng không phải một nơi bình thường. Thế nên, ngươi tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyệt mà hành động theo cảm tính…”, Tô Vũ Nhu chân thành khuyên nhủ.
Mấy sư tỷ khác thấy vậy cũng khuyên: “Tô sư tỷ nói đúng, Mục Long sư đệ, tuy sức chiến đấu của ngươi rất kinh người, nhưng đệ tử ma đạo lại không thể so với những người khác, hơi lơ đễnh xíu thôi là sẽ nguy hiểm đến tính mạng ngay”.
“Đúng vậy, mấy ngày trước, một vị sư đệ của ta đi theo sư huynh Thuần Dương Phong đang định đi đến biên cương, kết quả chẳng may gặp phải một cao thủ ma đạo. Vừa gặp, vị sư huynh kia đã bị độc hóa thành một đống xương cốt. Vả lại, người nọ còn không phải là anh tài xuất chúng trên Thần Tông Tru Sát Lệnh…”, một sư tỷ mặc chiếc váy màu xanh nói xong bèn nhìn về phía Mục Long với vẻ mặt hết sức lo lắng.
“Chúng ta tin tưởng với tư chất của Mục Long sư đệ, nếu qua ba năm năm nữa thì những anh tài kiệt xuất của ma đạo kia cũng không