Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Chương 251
phải đối thủ của ngươi. Nhưng giờ, sư đệ, nghe các sư tỷ một câu, điều kiện thứ nhất để trở thành cao thủ đó là phải sống sót…”
…
Nghe các sư tý đó nói vậy, Mục Long thầm thở dài trong lòng, nghĩ Tô sư tỷ cũng tốt bụng ghê. Còn những sư tỷ kia nữa, mặc dù chỉ quen biết sơ sài, nhưng vẫn có thể nói ra những câu đó thì quả thật là tu vi càng cao, lòng dạ càng thông thấu.
Có điều, trước giờ con đường tu luyện vẫn chưa bao giờ là bằng phẳng. Nếu sợ hãi khó khăn nguy hiểm và cái chết thì Mục Long đã không phải Mục Long.
“Cảm ơn lòng tốt của các sư tỷ, Mục Long chắc chắn sẽ nhớ kỹ lời khuyên hôm nay của mọi người vào lòng. Chỉ là trong mắt ta, nếu muốn mạnh hơn người khác thì cần phải rèn luyện chút nguy hiểm nhiều hơn họ. Cao thủ đều là những người bò ra từ trong núi thây biển máu…”
Mục Long nói xong bèn xoay người rời đi, bóng lưng của hắn tuy cô đơn lại lộ ra một sự cố chấp và kiên quyết. Đây là thái độ của hắn.
Tô Vũ Nhu và mấy đệ tử nội môn kia đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Mục Long định khuyên tiếp, nhưng suy cho cùng cũng không có nói ra khỏi miệng, chỉ lộ ra một vẻ mặt phức tạp.
Có lẽ, lời nói của Mục Long cũng không phải không có lý. Nếu muốn mạnh hơn người khác thì cần phải rèn luyện chút nguy hiểm nhiều hơn họ. Cao thủ đều đi ra từ trong núi thây biển máu.
Cũng có lẽ, đây là đạo lý mà ai cũng biết, chỉ là thiếu cái can đảm nói đi là đi kia và một trái tim đối mặt với nguy hiểm vẫn vững như sắt đá. Vì vậy, dù chúng sinh muôn vàn, nhưng cao thủ lại rất hiếm!
Hơn nữa, con đường mà họ đi cũng không giống nhau!
Song, có vẻ như hành trình đi biên cương của Mục Long cũng chắc chắn sẽ không thuận lợi. Ít nhất, cũng không thể thuận lợi rời đi.
Khi Mục Long còn chưa đi được 10 bước thì đằng sau hắn bỗng truyền đến hai tiếng quát cực kỳ kiêu ngạo: “Ngươi chính là Mục Long? Đứng lại cho ta!”, trong giọng nói này tràn ngập vẻ khiêu khích, không khí cũng bắt đầu đầy rẫy một mùi khói thuốc súng.
Mục Long nghe vậy dừng lại, nhưng vẫn chưa xoay người, chỉ là có chút chế giễu đáp: “Nếu ta nói mình không phải thì các ngươi có tin không?”
“Buồn cười, ngươi rõ ràng là Mục Long, còn định lừa chúng ta à? Lẽ nào, ngươi coi chúng ta là đứa trẻ lên ba sao?”
Đây là hai nam đệ tử nội môn, theo khí thế toát ra trên người họ thì có vẻ là Ngự Hồn tầng bảy đến tầng tám. Họ vừa hừ lạnh, vừa nhanh chóng chạy đến chỗ Mục Long chặn trước mặt hắn, mặt mày hết sức khó coi.
Mục Long liếc nhìn hai người trước mặt, thấy vẻ vênh váo của họ giống như là đang chất vấn mình.
Sau đó, Mục Long khẽ lắc đầu nói: “Không, hai người hiểu lầm rồi. Ta tuyệt đối không có ý coi hai người là đứa trẻ lên ba”.
Thấy thái độ và giọng điệu của Mục Long hơi khiêm tốn, trong lòng cả hai càng đắc ý, nghĩ quả nhiên có thân phân sư huynh nội môn này thì nếu Mục Long kia muốn yên ổn tu luyện thì phải tuân theo quy định trong tông. Vậy điều đầu tiên, đương nhiên là phải bắt đầu từ chuyện đối nhân xử thế.
Thế nên, cả hai nhìn nhau một cái xong, một người trong đó bèn hừ lạnh nói: “Có cho thì ngươi cũng không dám có cái suy nghĩ ấy”, nói xong còn kiêu ngạo liếc Mục Long một cái, nghĩ bụng ai cũng nói Mục Long kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng chẳng qua chỉ có thế.
Song, có lẽ họ đã quên, ngay cả khi đối mặt với vương giả của Tiêu Dao Thần Tông và Lâm Cảnh Thiên – một Linh Văn cảnh thì Mục Long cũng chưa từng cúi đầu, huống chi là họ.
Gã vừa nói xong đã thấy Mục Long cười nhìn hai người nói: “Hai người hiểu lầm rồi, ý ta là với đầu óc của các ngươi, nếu bị coi là đứa trẻ lên ba thì quả thật là đang sỉ nhục họ. Ít nhất, một em bé ba tuổi sẽ không biết rồi còn cố hỏi, không phải sao?”
Hai người này nghe câu đầu tiên của Mục Long còn tưởng rằng hắn định khen mình cái gì để chọc họ vui nên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mũi hếch lên trời, dọn xong tư thế để được khen.
Ai ngờ, Mục Long lại nói năng đầy sắc bén, vặn ngược lại sỉ nhục họ.
Với đầu óc của các ngươi, nếu bị coi là em bé lên ba thì quả thật là đang sỉ nhục họ!
ýtrong câu nói ấy đã quá rõ ràng,chính là họ còn không bằng một đứa trẻ lên ba Bọn họ đường đường là cao thủ Ngự Hồn cảnh đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông,lời nói sẻ và cờ đó thì đúng là ác độc. Hai người này lập tức trở mặt tức giận đến mặt mày để bừng,nhìn chằm chằm vào Mục Long với ánh mắt đầy khó chịu:Mục Long,người chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn mà lại dám nói chuyện như vậy với sự huynh nội môn.Lẽ nào không biết đạo lý kinh trên nhường dưới sao? Kinh trên nhường dưới? cảm thấy biến từ này được nói ra từ trong miệng họ quả thật đáng để suy nghĩ.
“Vốn tưởng rằng nói các người còn không bằng đứa trẻ lên ba đã là nói nặng. Giờ xem ra, đó cũng chẳng phải là nói quá”.
“Trên con đường tu hành, cao thủ làm đầu. Tuy cảnh giới của các người cao hơn ta, nhưng xét về thực lực lại chưa chắc thắng được ta. Vậy mà còn có mặt mũi nào tranh cãi trên dưới với ta? Còn chuyện lớn nhỏ, giống như hai vị, uổng có cơ thể cao lớn, suy nghĩ lại chẳng bằng đứa trẻ lên ba. Cả cuộc đời đều sống cho chó ăn, sao còn mặt mũi nào nhắc đến lớn nhỏ?”
“Xét về thực lực, các ngươi không bằng ta. Xét về suy nghĩ, các ngươi lại không bằng đứa trẻ lên ba. Nếu vậy, thấp kém, ngây thơ đều là các ngươi. Lẽ ra, thấy ta phải kính cẩn chào hỏi mới đúng, chứ chẳng phải kiêu ngạo vênh váo như thế, đúng không nào?”