Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Chương 268
“Ngươi!”, Giang Thiên Tứ cảm thấy tức giận đến mức khó thở, gã là thiên kiêu nội môn, ngay cả trưởng bối trong tông môn cũng nhìn vào thiên phú của gã mà chưa từng lớn tiếng với gã một câu, thế mà hôm nay lại phải chứng kiến một tên đệ tử ngoại môn khua tay múa chân, lên mặt ngay trước mắt mình, mà đó lại còn là kẻ thù của gã.
Nếu là bình thường, tất nhiên là gã sẽ liều mạng quyết chiến sinh tử với tên Mục Long này, nhưng nay đã khác xưa, tất cả những chuyện xảy ra lúc trước gã vẫn thấy rõ ràng.
Mục Long có được pháp chỉ trong tay, dùng lý lẽ để đè ép người khác, ngay cả đệ tử chấp pháp uy phong lẫm liệt cũng không động được vào hắn, huống chi là mình?
Giờ phút này, gã như một nắm đấm cứng rắn, bất khả chiến bại, nhưng cố tình lại đụng phải một bịch bông mềm Mục Long, cho dù gã có dùng sức đến đâu, sắc nhọn đến đâu thì cũng tựa như muối bỏ biển, đời này, gã chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
Thấy Giang Thiên Tứ vẫn còn đang do dự, Mục Long liếc mắt nhìn đệ tử chấp pháp bên cạnh.
Đệ tử chấp pháp dẫn đầu kia cũng thật thấu hiểu lòng người, gặp tình huống này, đại khái cũng hiểu được, hắn ta thầm nghĩ: “Giỏi cho một pha xử lý cáo mượn oai hùm, dựa vào Pháp Vương để lập uy cho bản thân mình, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã kín đáo, trưởng thành lõi đời như thế, khó trách lại trở thành cái đinh trong mắt Pháp Vương”.
Thế nhưng, vì để cho Mục Long có thể nhanh chóng đi đến biên cương, hắn ta đành lạnh lùng nhìn về phía Giang Thiên Tứ, nói: “Giang Thiên Tứ to gan, Mục Long sư đệ gánh vác trọng trách trên vai, cầm trong tay pháp chỉ yêu cầu ngươi đi sang đó, ngươi lại dám không tuân theo? Chẳng lẽ ngươi khinh thường Pháp Vương sao?”
Không hổ là đệ tử chấp pháp, loại người chuyên chụp mũ cho người khác nhất trong Tiêu Dao Thần Tông.
Cái mũ bị đội lên đầu này làm cho Giang Thiên Tứ sợ đến mức cả người run rẩy, lúc này, gã không dám chần chờ nữa, cắn răng đi về phía Mục Long.
Có thể chịu được những khó khăn đến từ người khác thì sau này mới có thể thành công!
Trong lòng Giang Thiên Tứ không ngừng tự nhủ với bản thân, kiềm chế ý nghĩ trong đầu mình, miễn cho bản thân sinh ra tâm ma.
“Mục Long sư đệ…có…chuyện…gì…muốn nói!”, cả đời này Giang Thiên Tứ chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như vậy, mấy chữ này là được ép ra từ hai hàm răng cắn chặt.
“Nói chuyện?”
Mục Long đánh giá hai chữ này, khoé miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó, hắn nhanh như chớp vung ra một cái tát.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người khá gần, mọi chuyện xảy ra đột ngột, cho nên Giang Thiên Tứ hoàn toàn không có cơ hội né tránh, một cái tát này vững vàng hạ xuống mặt gã.
Cường độ thân thể của Mục Long có thể so với huyền khí hạ phẩm, đương nhiên là sức mạnh trong một cái tát này cũng không nhỏ, khiến cho Giang Thiên Tứ trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngay cả thân thể Ngự Hồn cảnh cũng khó mà chống cự được, bị đánh bay luôn hai cái răng.