Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Chương 269
Giang Thiên Tứ cực kỳ không ngờ tới, Mục Long lại dám công khai ra tay với gã ở chỗ này, hơn nữa lại còn đánh lén, chờ gã từ trên mặt đất đứng lên thì khuôn mặt đã tràn đầy vẻ oán độc.
Gã nhìn chằm chằm Mục Long, như hận không thể đem xương cốt Mục Long nghiền thành tro: “Ngươi dám đánh lén ta?”
“Đánh lén? Ngươi nhầm rồi, ta đã sớm có ý định đánh ngươi, chẳng qua là lúc trước có một số việc nên phải trì hoãn, hiện giờ cho ngươi một cái tát, cảm giác tâm trạng vui vẻ hơn hẳn”, Mục Long nhìn nhìn bàn tay mình, không hề đặt Giang Thiên Tứ vào trong mắt.
“Tên Mục Long đê tiện, ngươi khinh người quá đáng, ông đây giết ngươi!”, giờ phút này, Giang Thiên Tứ đã bị lửa giận lấn át lý trí.
Mối thù giết đệ đệ còn chưa báo, đã vậy còn bị Mục Long trêu chọc, mà nay, Mục Long lại làm trò trước mặt mọi người, cho gã một cái tát.
Có thể nói, nỗi hận thù trong lòng gã đối với Mục Long đã bị một cái tát này làm cho bùng nổ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mưu mô và kế hoạch đều bị cơn giận thiêu rụi, gã chỉ còn một suy nghĩ đó là giết chết Mục Long.
Giang Thiên Tứ là Ngự Hồn cảnh, gã dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Mục Long, thân thể hoá thành một tàn ảnh, những đệ tử bình thường căn bản là không thể nhìn rõ, hơn nữa, linh khí trong cơ thể gã tuôn ra, tạo nên một trận dao động không nhỏ.
Mục Long cũng cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng tập trung trên người mình, thế nhưng hắn không chút hoảng sợ, thậm chí còn không hề có ý định phòng thủ, hắn vẫn sử dụng trò cũ, giơ pháp chỉ trong tay kia ra trước mặt.
Pháp chỉ mà Nguyên Vô Thiên cho, không thể để phí!
“Ngươi thử đụng vào ta một chút xem?”, Mục Long vừa dứt lời đã lập tức cảm nhận được bên cạnh có một chưởng phong sắc bén xẹt qua, ánh sáng linh văn loé lên, uy lực khủng bố.
Đó là đệ tử chấp pháp dẫn đầu ra tay, hắn ta biết rõ ràng là Mục Long đang cáo mượn oai hùm, nhưng không thể không ra tay.
Nếu như Mục Long thực sự bị Giang Thiên Tứ đánh trúng, có lẽ hắn sẽ lấy cớ là bị thương nặng mà không chịu đi biên cương, đây là chuyện mà hắn ta không muốn nhìn thấy.
Việc Mục Long phải đi biên cương chính là mệnh lệnh của Pháp Vương, không được phép xảy ra sai sót, tại thời điểm mấu chốt này mà ra tay với Mục Long, chỉ có thể trách Giang Thiên Tứ có mắt như mù.
Mặc dù Giang Thiên Tứ chính là thiên kiêu nội môn, cường giả Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, nhưng ở trước mặt đệ tử chấp pháp Linh Văn cảnh thì quả thực là không chịu nổi một kích, va chạm xảy ra trong chớp mắt, gã lập tức đã bị đánh bay, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Giang Thiên Tứ to gan, Mục Long sư đệ cầm pháp chỉ trong tay, thân mang trọng trách, vậy mà ngươi lại dám ra tay với hắn, ngươi muốn chết có phải không?”, đệ tử chấp pháp quát lớn, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Thông thường, khi trong lòng người ta chất chứa nỗi tức giận và oán hận, nhất định sẽ tìm chỗ để xả giận, cũng giống như việc Mục Long hành hung Cơ Như Long lúc trước, rồi sau đó là cho Giang Thiên Tứ một cái tát, đó là vì phát tiết nỗi uất ức trong lòng.
Đệ tử chấp pháp này sao lại không hiểu chứ?