Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 559
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Vào nhóm của chúng mình để ủng hộ các các bạn đang dịch truyện và đọc nhiều chương hơn nhé!
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 559: Ở đời đôi khi có sự đánh đổi.
Nội dung chương có chứa hình ảnh
Hai người đợi một lúc, nghĩ rằng bữa ăn trong tòa nhà chính sắp kết thúc, sau đó họ từ từ đi về.
Khi đi từ sân sau đến tòa nhà chính phía trước, tình cờ bữa ăn cũng tan rồi, người của Nhị Phòng và Tam Phòng đều đang đi về phía họ, chuẩn bị về nhà.
Nhị tiên sinh nhìn Cố Tư từ xa đi tới, thở dài nói: “Chẳng bao lâu nữa, đứa con của nhà A Uyên sẽ ra đời. Chao ôi, chúng ta đều trở thành ông bà ngoại rồi.”
Tam tiên sinh bên cạnh bổ sung một câu, “Đúng vậy, chúng ta đều trở thành ông nội bà nội. Chúng ta thật sự đã già rồi.
Nhị phu nhân cảm thấy có chút không thoải mái nên đáp: “Có chuyện gì, ông bà nội nhà người ta còn chưa nói qua. Chúng ta ấy à, chúng ta đợi cháu của chúng ta rồi mới thực sự lên chức ông bà.”
Nhị tiên sinh liếc nhìn Nhị phu nhân trong nháy mắt, có chút không vui với những lời này của bà, nhẹ nhàng nói một hơi, “Bà nói ít một chút đi, đây là chuyện vui không cần phải phức tạp như vậy làm gì.”
Nhị phu nhân có chút không vui, nhưng là rụt cổ, cuối cùng không nói gì.
Cố Tư và Trì Uyên đi đến, Cố Tư chỉ cười, Trì Uyên liền chào những người này.
Nhị phu nhân không nhìn hai người bọn họ, quay đầu nói chuyện với tam phu nhân.
Bà ấy thái độ rõ ràng đến nỗi Nhị tiên sinh không thể kéo xuống được nữa.
Cố Tư và Trì Uyên đều không để tâm đến những chuyện này.
Nhị phu nhân thật sự rất ngây thơ, Cố Tư không có mâu thuẫn gì với bà, Cố Tư và Trì Cảnh cũng không có vướng bận gì.
Bản thân bà ấy ở đây dây dưa, thật là vô lí và nhỏ mọn.
Với một câu chào hỏi đơn giản, Trì Uyên đưa Cố Tư trở lại tòa nhà chính.
Bà cụ đang đứng trước lối vào của tòa nhà chính, có Phương Tố ở bên cạnh, lúc này Phương Tố vẫn chưa rời đi, xem ra là muốn ở lại qua đêm.
Cố Tư nhớ tới hôm nay Phương Tố luôn tương đối im lặng trong bữa tối, giống như cô vậy.
Cũng có thể bà cảm thấy rằng không thể mở miệng khi ở trong lãnh thổ của người khác.
Vì vậy, trên thực tế, đôi khi mảnh giấy kết hôn thực sự hữu ích.
Trì Uyên và Cố Tư đi tới, Phương Tố bật cười, “Hai người đã về rồi, mẹ còn muốn chào hai đứa một câu rồi rời đi.”
Cố Tư kinh ngạc, “Mẹ không ở lại sao?”
Phương Tố có chút ngượng ngùng, “Không được, mẹ nên về thì hơn.”
Trì Chúc không có ở đây, không hiểu là đã đi đâu rồi.
Bà cụ nghe theo lời Cố Tư nói: “Muộn như vậy rồi. ở đây một đêm đi.”
Phương Tố vẫn là bất đắc dĩ, “Tốt nhất con về trước đây. Kỳ thật con ở lại một đêm cũng không thành vấn đề, nhưng là sợ người khác đàm tiếu.”
Trên thực tế, quan trọng nhất là bà sợ Phương gia lão bà nói bà không có quy củ.
Trì gia lão bà thở dài, “Làm thì làm đi, sau khi mẹ cùng mẹ mẹ nói xong, xem mọi chuyện giải quyết như thế nào rồi tính tiếp.”
Trì Uyên có chút cố ý hỏi, nhìn Phương Tố, “Vậy con đưa mẹ về nhé?”
Khi Trì Uyên nói xong, Phương Tố cũng dừng lời, có thể thấy bà có chút khó chịu.
Cố Tư nhéo nhéo eo Trì Uyên, “Anh có thể dừng lại một chút được không, bộ anh cảm thấy chuyện chưa đủ lớn sao?”
Trì Uyên cười haha, “anh chỉ vừa hỏi, chứ anh thừa hiểu mẽ sẽ không dễ dàng đồng ý để anh đưa bà về nhà mà.”
Khi họ đang nói chuyện tới đây, Trì Chúc từ trên lầu hai đi xuống với một chiếc túi trên tay.
Trì Chúc mặt mày xìu xuống, đi tới đứng ở bên cạnh Phương Tố, nói: “Tôi dọn hết quần áo rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Cố Tư nhìn bà cụ, sau đó lại nhìn Trì Uyên, không khỏi bật cười.
Bà lão giả vờ thở dài, “Con trai lớn thế này rồi đơn nhiên không giữ được, đi thôi, đi thôi, hai người đi thôi, A Tố ở lại đây chắc chắn ngượng ngùng,
nhưng A Chúc nhà chúng ta mặt dày có thể đi theo tới cửa thế kia “
Phương Tố có chút đỏ mặt, giơ tay vỗ vỗ Trì Chúc bả vai, “Ông chuẩn bị quần áo thế này là sao vậy, ông cứ việc đưa thôi về thôi mà”
Trì Chúc không chút ngại ngùng, “Đưa bà về nhà là có ý gì? về nhà là như thế nào? Không phải hai chúng ta cùng nhau sao?”
Cố Tư thấy Phương Tố có chút bướng bỉnh, không chịu nhượng bộ, liền cười, ôm cánh tay của Trì Uyên, “Được rồi, anh đừng giễu ghẹo nữa, hai người đi từ từ, trên đường cẩn thận, con hơi mệt nên sẽ cùng Trì Uyên lên lầu đây. “
Trì Uyên gật đầu với Trì Chúc và Phương Tố, sau đó đi theo Cố Tư lên lầu.
Khi hai người trở lại phòng, Cố Tư cười ra tiếng, “Nhìn đi, hoàng hôn của ba mẹ anh rực đỏ(*).”
(*) Hòang hôn rực đỏ: từ chỉ những người trung niên cao tuổi bùng cháy hết mình với tinh thần trẻ trung như người trẻ tuổi.
Trì Uyên ôm Cố Tư, “Anh cứ nghĩ phải đợi đến khi hoàng hôn đỏ rực, rồi sẽ phải dùng hết sức bình sinh mới có thể bắt em được. Nếu em cứ níu kéo không đồng ý, thì anh thật không biết phải làm thế nào”.
Cố Tư khịt mũi, “Sao lại có chuyện anh không biết phải làm thế nào, chẳng phải anh cũng có một số lốp dự phòng đó sao, chỉ cần anh ra hiệu bây giờ, Tùy Mị sẽ tới ngay.”
Nhắc đến Tùy Mị, Trì Uyên có chút bất lực.
Anh ôm Cố Tư, có chút mệt mỏi mà vặn vẹo, “Em xem em luôn nhắc đến cô ấy làm gì, anh và cô ấy thật sự rất trong sáng, hơn nữa cô ấy không đẹp bằng em, tính tình cũng không đáng yêu như em. Anh đâu có bị mù, sao anh lại thích cô ấy khi em đang ở bên anh chứ? “
Cố Tư bật cười, đập tay Trì Uyên “Anh dạo này thật biết cách ăn nói quá rồi đấy.”
Trì Uyên cúi người lại gần Cố Tư, giọng nói chậm rãi trầm xuống, “Nhưng em có muốn nghe những lời này không? Nếu có, anh có thể nói suốt cho em nghe.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu rồi mới chậm rãi mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng lại có chút ngượng ngùng.
Đây là nụ cười mà đã lâu lắm rồi không hiện diện trên môi cô.
Trì Uyên không kìm được lòng, chỉ biết ôm lấy khuôn mặt của cô mà hôn.
Nói chính xác, đây cũng là một đêm tân hôn của hai người.
Mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát với một nụ hôn, Cố Tư không biết rốt cuộc mình vào phòng tắm bằng cách nào mà bị Trì Uyên ôm ra ngoài, dù sao thì cũng vướng víu, cuối cùng chiến trường cũng được chuyển đến giường.
Dù sao thân thể Cố Tư hiên giờ cũng có chút đặc biệt, nên Trì Uyên cũng không dám quá phận, chỉ có thể cùng cô trong chừng mực có thể,
Cố Tư thật sự có chậm một chút, vì hai người đã lâu không tiếp xúc gần như thế này, trong bụng cô còn có đứa con, thân thể lại nhạy cảm nên có chút không chịu nổi.
Trì Uyên nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô.
Anh ấy muốn nói rất nhiều, anh muốn nói anh xin lỗi, và anh muốn nói “anh yêu em”, nhưng cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được cảm xúc thực sự bên trong của anh ấy lúc này.
Cố Tư chờ mình chậm lại, lật người ôm Trì Uyên, cô nói, “Trì Uyên, đây là cơ hội cuối cùng em cho anh. Nếu anh còn làm gì có lỗi với mẹ con em thì sẽ không còn lần nữa đâu”
Trì Uyên vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên định, “Sẽ không đâu, em yên tâm.”
Anh có một trí nhớ tốt mà.
Cố Tư có chút bối rối vẫn là nằm tại chỗ, nhưng Trì Uyên đã đứng dậy mặc quần áo vào, đi lấy máy sấy tóc cho Cố Tư, vì vừa rồi ở phòng tắm tóc cô ướt cả, khi tóc cô đã được sấy kho, anh cầm lấy đồ ngủ một lần nữa, từ từ mặc nó vào cho cô.
Cuối cùng đắp chăn bông lên người cô rồi nói: “em đi ngủ trước đi, anh có chút chuyện cần giải quyết.”
Cố Tư không mở mắt không nổi nữa rồi nên chỉ nhướng mày thể hiện là mình đã nghe, Trì Uyên đợi một lúc mới đứng dậy ra khỏi phòng, đi thẳng vào phòng làm việc.
Sau khi đi vào, anh lấy điện thoại ra, trong đó có tin nhắn do cấp dưới gửi đến.
Trì Uyên đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm một hồi rồi cười chế nhạo.
Tội phạm nhìn chung có chỉ số IQ đều thấp, Trì Uyên đang nghĩ xem lần trước giao dịch bọn họ bị đột kích như thế nào, nhưng không tìm thấy hàng tại chỗ.
Ông cụ của nhà họ Tùy tuy đã lớn tuổi, nhưng chỉ sự minh mẫn, kinh nghiệm của ông vẫn không hề bị mai một chút nào, vẫn có thể nghĩ ra cách như vậy.
Trì Uyên tung điện thoại lên xuống, sau khi suy nghĩ miên man, anh gửi một tin nhắn.
Nó thực sự khá đơn giản, chỉ cần chỉ dẫn họ phải làm gì trong lần tới khi họ gặp phải sự việc như thế này.
Sau đó Trì Uyên quay lại máy tính và xem lại tập tin mà Tùy Mị đã gửi cho anh.
Nhiều khoản thanh toán ở nước ngoài không thể tìm thấy tài khoản của bên kia, nhưng một số quy tắc có thể được áp dụng. Tần suất các khoản thanh toán này được thực hiện.
Có rất nhiều tài liệu, Trì Uyên đọc từ đầu đến cuối, đã nửa đêm.
Anh đấm vào trán, đứng dậy đi về phòng.
Cố Tư đã thay đổi tư thế, ngủ say bất chấp hình tượng, hai chân duỗi ra khỏi chăn bông.
Trì Uyên thở dài một hơi, đi tới đắp lại chăn bông cho cô rồi nằm xuống.
Sau vài giây, Cố Tư nghiêng người ôm eo Trì Uyên, lẩm bẩm nói: “sao lâu vậy?”
Trì Uyên cười cười, có lẽ Cố Tư còn không biết mình đã nói mơ như vậy.
Đây nên là sự phụ thuộc vô hình của người này vào người khác.
Trì Uyên cảm thấy rất hài lòng, ôm Cố Tư, nhếch miệng cười rồi ngủ thiếp đi.
Anh bên này thì đang tràn đầy hạnh phúc, mà Tùy Mị bên kia so ra có chút khổ sở.
Trong bữa cơm chiều, bà cả nhà họ Tùy lại bắt đầu khóc.
Tôi nói mà nhớ cảnh ăn cơm nhà, nay Tùy Tĩnh không còn nữa, lòng xót xa khi thấy trống vắng.
Điều này thật ra cũng có thể hiểu được, nhưng tần suất khóc của bà quá nhiều, khiến cho ông cụ và chồng bà có chút nóng nảy.
Tùy Mị giơ tay bắt tay bà , “Mẹ, nhìn xa một chút. Tương lai mẹ vẫn phải sống,mẹ phải nghĩ đến chính mình.”
Bà lau nước mắt không nói gì, tự nhiên không ăn được nữa, liền được người giúp việc dìu về phòng.
Lúc Tùy Mị đang ăn cơm, lại bị ông nội lên tiếng nhắc nhở, nội dung đại khái là việc cô và Trì Uyên nên mau nối lại mối quan hệ.
Ông nội cô không biết chuyện tái hôn của Trì Uyên và Cố Tư, Tùy Mị định nói về chuyện đó, nhưng bố cô đang giúp cô nói, nghĩa là dù không phải Trì Uyên thì ông cũng phải tìm phù hợp có thể cùng Tùy Mị lo lắng chuyện công ty.
Tùy Mị nuốt lại những gì phải nói, cô thực sự cảm thấy có chút bất lực.
Ăn cơm không ngon nên trở về phòng, ông cụ lại đi tới, hỏi dạo này cô và Trì Uyên quen nhau như thế nào.
Con cảm thấy mình làm như vậy là sai và qua thiệt thòi cho bản thân.”
Tùy Mị nhìn chằm chằm ông cụ, nói: “Trên đời này trừ Trì Uyên ra cũng không phải chẳng thể có lấy một nam nhân nào khác có thể cùng con gánh vác công ty, nên con muốn tìm người tốt hơn anh ta.”
Ông cả nhìn Tùy Mị, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Bố biết, tùy ý con vậy, có thể tìm được một người đàn ông tốt là được rồi, nhưng Tiểu Mị à, bố và ông nội không thể đợi quá lâu.”
Ông cả dựa vào bệ cửa sổ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Sau khi A Tĩnh rời đi, sức khỏe của bố càng ngày càng kém, chính bố cũng biết điều này, sau khi trở lại công ty hai ngày này, bố hiển nhiên cảm thấy kiệt sức.”
Ông tiếp: “Người ta ấy mà, đều phải theo quy luật, không thể tránh được tuổi già, bố cũng muốn cho con thêm thời gian để từ từ tìm được người mình thích, nhưng bố thật sự rất lo, chỉ sợ mình không trụ được tới ngày đó. “
Tùy Mị mím môi, nghĩ đi nghĩ lại, “Chú hai thật ra cũng có thể.”
Ông nở nụ cười, “Không phải là ta có ý xem thường, nhưng chú hai của con ấy, thật sự là quá vô dụng. Nhiều năm như vậy, chú ấy cùng bố ở công ty chăm chỉ. Thực biết đức tính cần mẫn là tốt. Nhưng là không đủ để dùng khả năng đó gánh nổi công ty, công ty sẽ sụp đổ nếu không có bố và ông của con. “
Dù gì ông cả nhà họ Tùy cũng đang giữ trọng trách đàm phán bên ngoài, và có hàng trăm cuộc họp.
Điều này không phải thứ mà người bình thường có thể dễ dàng đấu trí, đối luận cho lại được.
Tùy Mị ở trước mặt ông cả, muốn thắng bằng tranh luận cũng không có hy vọng.
Vì vậy Tùy Mị hoàn toàn không nói, chỉ là nghe.
Ông Tùy biết Tùy Mị có chuyện không ổn.
Ông nói, “Khi làm công ty lớn hơn, tôt hơn trong tương lại, thì sau đó con có thể thoải mái tự mình muốn làm gì thì làm, còn bây giờ âu cũng phải phải chịu thiệt thòi trước mắt, mà con cũng không thiệt thòi gì, con vẫn thích Trì Uyên đúng không. “
Logic chết tiệt này, Tùy Mị không muốn bình luận nữa nên mím chặt miệng không trả lời.
Ông Tùy cũng có thể có chút mệt mỏi, “Bố nói những cái này, con hãy cân nhắc thật kỹ. Kỳ thực, ở đời đôi khi có sự đánh đổi.”
Nói xong xoay người rời khỏi phòng của Tùy Mị.
***
Vì có nhiều trang đang copy bản dich từ nhayho.com mà chưa được sự đồng ý của chúng mình
Nên buộc lòng chúng mình phải chèn hình có kí tự đặc biệt trong bài.
Mong bạn đọc thông cảm cho sự bất tiện này.
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!