Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 580
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Cảm ơn các bạn đọc đã đóng góp kinh phí để nhóm dịch nhảy hố truyện có thể duy trì.
Chúng mình xin ưu tiên các chương mới nhất đã có trong nhóm kín, để các bạn đã có đóng góp đọc trước.
Để truyện nhanh tới chương cuối bạn có thể đóng góp và vào nhóm đọc trước nhé.
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 580: Bà cũng ở đây sao?
Mấy ngày nay Trì Uyên bận rộn như vậy, hẳn là sắp xếp cho Tùy Gia, cô không biết nhiều về ngân hàng tư nhân kia nên không có cách nào phân tích phương hướng cụ thể của chuyện này.
Không có cách nào để đoán khi nào những việc ở đó có thể hoàn thành.
Cô không thể đoán được Tùy Gia sẽ làm gì khác.
Đây đều là những lý do khiến cô thấy khó chịu.
Nhị phu nhân đã nói chuyện ở đây rất lâu, Cố Tư không nhớ được rốt cuộc Nhị phu nhân đã nói gì.
Cuối cùng, lão phu nhân thật sự không chịu nổi nữa, nói mệt liền lên lầu nghỉ ngơi.
Nhị phu nhân cũng dừng ở đây.
Cố Tư ăn nhiều trái cây, nói muốn ra ngoài tập thể dục.
Phương Tố nhân cơ hội, nhanh chóng nói: “Mẹ cũng đi dạo một chút.”
Sau đó bà nhìn về phía Nhị phu nhân, “Cô có muốn cùng đi không? Cũng đi ra ngoài đi dạo đi.”
Nhị phu nhân nói tới mức khô cả họng, cũng thật sự không muốn cùng bọn họ đi ra ngoài.
Bà suy nghĩ một hồi nói: “Gần trưa rồi em đi về.”
Cố Tư không ngại ngùng nói, lẽ ra thím nên về nhà từ lâu, buổi sáng đã xem thím diễn một mình lâu rồi.
Tất cả mọi người đều không có tâm trạng nghe, nhưng Nhị phu nhân lại có vẻ không hiểu gì cả.
Ba người từ trong tòa nhà chính đi ra, Nhị phu nhân về nhà, Cố Tư và Phương Tố vào hoa viên ngồi.
Cố Tư lại hỏi, “Sự việc của dì Cổ Nhân là sao ạ?”
Phương Tố thở dài, “Mẹ nghĩ Cổ Nhân hẳn là sẽ đến công ty tìm Trì Chúc.”
Đúng, Cố Tư cũng nghĩ như vậy.
Trì Chúc và Phương Tố vẫn chưa làm thủ tục tái hôn, đó là cơ hội cuối cùng mà Cổ Nhân có thể tranh giành.
Nếu không sau này bà ấy không còn chỗ chen nữa.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Buổi chiều sao mẹ không thử đến công ty kiểm tra, đừng cho đối phương có cơ hội lợi dụng.”
Phương Tố nghĩ đến đây, bà cảm thấy có chút không chờ được.
Cổ Nhân không phải buổi chiều mới đến chỗ Trì Chúc, chắc là buổi trưa bà ấy đã đến đó rồi.
Phương Tố suy nghĩ một chút, nhìn thời gian, sau đó nói với Cố Tư, “Tiểu Tư, hay là con ngồi ở đây nhé, mẹ ra ngoài xem một chút, mẹ đưa Trì Chúc trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ăn vào buổi trưa. “
Cố Tư lập tức bật cười, “Được rồi, mẹ đi nhanh đi, chúng ta phải làm đến mức không còn sơ hở gì.”
Phương Tố nhanh chóng thu dọn quần áo, đứng dậy đi hướng bãi đậu xe.
Phương Tố tự mình lái xe tới đây, bà lái xe đến công ty Trì Gia Công Ti.
Trên đường còn mất thêm một chút thời gian, nếu tính thì đợi lúc đến công ty Trì Gia, hẳn là sẽ đến lúc Trì Chúc tan sở.
Phương Tố trên đường đi chậm một chút, lái xe chậm rãi đi tới trước cửa Trì Gia Công Ti.
Bà dừng xe ở gần đó, sau đó xuống xe ngồi xuống quán cà phê đối diện, gọi một cốc cacao nóng.
Phương Tố nhìn công ty đối diện, chậm rãi chờ đợi.
Thời gian cũng gần giống nhau, đợi Trì Gia Công Ti tan sở, Phương Tố sờ sờ điện thoại.
Vốn dĩ bà định gọi điện cho Trì Chúc và nói với ông rằng bà đang đợi ông ở đây.
Kết quả là chưa kịp gọi thì bà đã thấy một chiếc taxi dừng trước cổng công ty của Trì Gia.
Người đẩy cửa bước xuống xe chính là người bà muốn đề phòng.
Phương Tố đột nhiên nở nụ cười, bà cất điện thoại lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa quán cà phê.
Lúc này Cổ Nhân đã vào tiền sảnh của Trì Gia Công Ti.
Các nhân viên cứ lần lượt rời đi, thang máy hết đợt này đến đợt khác, nhưng đều là nhân viên văn phòng đi ra.
Cổ Nhân ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh.
Đợi một lúc, bà thấy Trì Uyên và Trì Chúc cùng nhau bước ra từ thang máy.
Cổ Nhân nhanh chóng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, “A Chúc.”
Trì Uyên và Trì Chúc đều đứng đó một lúc.
Trì Chúc nhíu mày, “Sao bà lại ở đây?”
Cổ Nhân mỉm cười, “Là tiện đường đi qua.”
Trì Uyên không rời đi, đứng im như phỗng chờ Trì Chúc.
Cổ Nhân chớp chớp mắt, “Cùng nhau ăn cơm đi. Hôm nay tôi đến bệnh viện khám sức khỏe, bác sĩ nói rằng tôi đang hồi phục tốt. Tôi nhớ là ông đã chăm sóc tôi rất nhiều, tôi nghĩ đã đến lúc phải cảm ơn một chút.”
Vẻ mặt Trì Chúc không hề thả lỏng, “Cùng nhau ăn cơm cũng tốt, nhưng là tôi hôm nay…”
Ông ta chưa nói hết lời thì có người từ phía bên kia hành lang bước vào.
Giọng nói đằng kia vẫn còn hơi lớn, “A Chúc, tan sở rồi à.”
Trì Chúc sửng sốt, vừa thấy Phương Tố liền nhướng mắt, sau đó nhíu mày cùng vẻ mặt nghiêm túc đều rút đi.
Ông vẫy tay với Phương Tố, “Sao em lại ở đây?”
Phương Tố đến tự động khoác tay Trì Chúc, hai người nắm tay nhau.
Phương Tố quay đầu xem Cổ Nhân, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Bà cũng ở đây sao?”
Cổ Nhân mỉm cười, “Đúng vậy, tôi vừa rồi đi bệnh viện, lúc trở về tiện đi ngang qua đây.”
Phương Tố gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn Trì Chúc, “Em cũng đi ngang qua đây, sau đó nghĩ đến buổi trưa anh tan làm, nên tiện cùng nhau về nhà cũ ăn cơm? Tiểu Tư vừa gọi điện thoại tới bảo là rất buồn khi ở nhà chỉ có con bé với mẹ. Nó còn hỏi liệu chúng ta có thể về vào buổi trưa không. Em nghĩ rằng cũng không có việc gì, liền quyết định buổi trưa về nhà ăn cơm cùng nhau. “
Trì Uyên vội vàng lên tiếng bên cạnh, “Đúng vậy, nhà cũ đúng là quá yên tĩnh.”
Trì Chúc gật đầu, “Chuyện này anh vừa nói với A Uyên. Anh định lái xe về nhà đón em, nhưng không ngờ em lại đến đây rồi.”
Khi bọn họ trò chuyện như vậy, tình cảnh của Cổ Nhân có chút khó xử.
Phương Tố chờ nói xong, quay đầu nhìn về phía Cổ Nhân, “Hay là cùng nhau đi đi, có nhiều người càng thêm đông vui.”
Cổ Nhân vội vàng xua tay, “Mọi người trở về ăn cơm đi, tôi không quấy rầy, mọi người đi đi, tôi về nhà trước.”
Phương Tố gật đầu, “Vậy được, tôi không tiễn, chúng tôi đi trước.”
Mấy người cùng nhau ra khỏi công ty, Trì Chúc không lái xe, ông đi xe của Phương Tố.
Trì Uyên lái xe, ba người rời khỏi cổng công ty.
Cổ Nhân đứng ở ven đường, nhìn hai chiếc xe lần lượt biến mất.
Vẻ mặt của bà ấy cuối cùng cũng trở nên phức tạp.
Trì Chúc trước đây không quá rõ ràng, nhưng hiện tại xem ra bà thật sự không còn chút hi vọng nào.
Cổ Nhân đợi một lúc, có taxi đến, bà lên xe báo địa chỉ nhà.
Sau đó dựa lưng vào thành taxi.
Thực ra, bà cũng biết mình cố chấp quá.
Vốn đã có một phán quyết rõ ràng về vấn đề này.
Cũng giống như cào vé số.
Chúc bạn may mắn lần sau
Thực ra chỉ cần nhìn chữ đầu tiên là đã có thể buông tay rồi.
Chính là bà không thể buông tay, bà phải vét cạn cả bốn chữ rồi mới nguyện ý từ bỏ. (Có thể tiếng Trung nó chỉ có 4 chữ nha cả nhà)
Bản thân bà ấy cũng đã tự mình làm khó mình.
Cổ Nhân thở ra.
Mỉm cười tự giễu.
Phương Tố ở một bên ngồi trong xe vui vẻ ngâm nga.
Trì Chúc cười bất lực, “Em thật là vui nhỉ.”
Phương Tố quay đầu lại nhìn Trì Chúc, “Em không vui sao? Vừa rồi hai người chúng ta đánh nhau vì anh, anh xem anh thật được người khác yêu thích.”
Trì Chúc duỗi tay, “Em tha cho anh đi, đây là yêu thích sao? Anh sợ.”
Phương Tố cười cười, không nói gì.
Hai chiếc xe lần lượt đậu ở bãi đậu xe của Trì gia, Cố Tư vẫn ngồi ở hoa viên đằng kia.
Nhìn thấy bọn họ trở lại, cô chậm rãi đi tới, nhìn Phương Tố một cái, “Có gặp người không?”
Phương Tố gật đầu, “Thật là trùng hợp, không ngờ lần này lại đụng phải.”
Nói như vậy, Trì Chúc và Trì Uyên hẳn biết họ đang nói về ai.
Trì Chúc bất lực lắc đầu, quay sang Trì Uyên nói: “Đi thôi, hai người phụ nữ này đang nói về chủ đề mà chúng ta thì tốt hơn hết là đừng tham gia.”
Vì khi tham gia vào rất dễ rước họa vào thân.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!