Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 635
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc trước )
Chương 636: Chưa từng đối xử với anh như thế này
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi hồi lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Nếu không xử lý tốt, xem tôi có giết anh không.”
Cô nói một cách ác độc, nhưng trong mắt người khác, đây là tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Chương Tự Chi mỉm cười, giơ tay bóp chặt mặt của Lương Ninh Như, “Được, tuân lệnh.”
Lương Ninh Như nghiến răng, nếu không phải ở bên ngoài, cô thật muốn bẻ gãy tay Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như xoay người trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Cô không giận kẻ tới gây sự, chỉ giận Chương Tự Chi, tên chó không biết xấu hổ, rõ ràng là nhân cơ hội lợi dụng cô.
Nhưng anh ấy không có bạn gái sao?
Chẳng lẽ, cái thứ không biết xấu hổ này, còn muốn làm Hải Vương?
Hải vương: mấy người bắt cá nhiều tay.
Nhưng cho dù như vậy, Chương Tự Chi có lẽ sẽ không thích cô.
Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người họ không được tốt cho lắm.
Lương Ninh Như có chút nôn nóng, có nhiều chuyện tựa hồ cũng không đoán ra được.
Lương Ninh Như không nhìn thấy Chương Tự Chi đã giải quyết như thế nào chuyện ở bên ngoài.
Cô có chút tin tưởng vào Chương Tự Chi một cách không thể giải thích được.
Chương Tiểu Gia với cái đức hạnh kia, mấy người nghiêm túc cũng không làm được gì anh ta, những người vô liêm sỉ kia càng sợ hãi hắn.
Quả nhiên, không lâu sau những người đó đã ra đi trong thất bại.
Lần ra đi này, họ không quát mắng, không nặng lời, họ chỉ cằn nhằn không vui.
Chương Tự Chi hai tay đút túi, nhìn đám người rời đi.
Có mấy vị huấn luyện viên thể hình chờ những người đó rờiđi, từng người một nghiêng người trước Chương Tự Chi.
Vừa rồi có rất nhiều người đến, nên những người này đã sớm trốn đi.
Bây giờ bọn họ đi qua, cũng không keo kiệt lời tốt, các loại khen ngợi Chương Tự Chi.
Một người đánh bại mười mấy người thì cũng không phải loại tầm thường gì.
Những lời nịnh hót sáo rỗng này Chương Tự Chi không muốn nghe chút nào, những người phục vụ trong câu lạc bộ của anh ta có thể khen ngợi anh ta tốt hơn những người này.
Từ lâu anh đã miễn nhiễm với những lời này.
Chương Tự Chi đợi rồi quay lại phòng làm việc của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đang nhìn máy tính, vẻ mặt nghiêm túc.
Chương Tự Chi mỉm cười ngồi trở lại trên ghế, “Emà, những người đó bị anh đánh trở về, hãy khen anh đi.”
Lương Ninh Như lên tiếng, nhẹ nhàng khen ngợi, ” Cút.”
Cô thật là mò ruột, vò bụng, nghĩ nát óc cũng không biết nói gì để chửi rủa Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cười tủm tỉm vai run giật lên giật xuống.
Lương Ninh Như rốt cuộc nghĩ ra cái gì nên ngồi thẳng người, đối mặt với Chương Tự Chi nói: “Từ tiểu thư biết anh là người như thế này sao?”
Nói đến Từ Giai Ninh, vẻ mặt của Chương Tự Chi ngưng lại.
Anh không biết phải nói thế nào, hiện tại nếu nghiêm khắc quan tâm, anh và Từ Giai Ninh vẫn chưa chính thức chia tay.
Mặc dù trong ấn tượng của anh ấy, việc hai người cũng chưa chính thức ở bên nhau.
Chương Tự Chi thở dài, “Tôi sẽ nói rõ ràng chuyện giữa tôi và cô ấy.”
Lương Ninh Như thở dài.
Điều đó có nghĩa là gì?
Chuyện gì của hai người bọn họ cần nói rõ ràng?
Tại sao điều này nghe có vẻ sai sai?
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều, nhìn thời gian, “Được rồi, hết giờ rồi, đi thôi, ăn cơm đi.”
Lương Ninh Như vẫn từ chối, “Không, tôi gọi món mang về.”
Chương Tự Chi cũng không tức giận, “Vậy tôi cũng sẽ đặt một phần, cô gọi cái gì, tôi đặt một phần giống với cô.”
Lương Ninh Như thật sự không nói nên lời, “Chương Tự Chi, sao bây giờ anh lại như dính keo chó, anh muốn làm gì? Nói cho tôi biết.”
Chương Tự Chi ánh mắt có chút vô tội, “Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn cùng cô ăn cơm trưa.”
Chương Tự Chi có chút thay đổi, hoàn toàn khác trước.
Lương Ninh Như cuối cùng cũng nhìn anh chằm chằm hai lần, chế nhạo, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô, rụt cổ hỏi: “Cô tại sao lại đi?”
Lương Ninh Như không nhìn lại, “Đi toilet, có muốn đi cùng không?”
Chương Tự Chi cười tủm tỉm, lại dùng sức đứng lên, “Nếu như cô không ngại, tôi thật sự không quan tâm.”
Lương Ninh Như mặc kệ anh ta bỏ đi.
Chương Tự Chi đặt mua đồ mang đi đến đây, sau khi chờ mãi không thấy Lương Ninh Như quay lại.
Mãi một lúc anh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, phản ứng dữ dội, người phụ nữ kia cho anh leo cây rồi.
Chương Tự Chi không rời đi khi đồ ăn được giaođến, anh thực sự ngồi trong phòng làm việc của Lương Ninh Như và ăn cơm.
Bình thường Từ Giai Ninh sẽ gọi điện cho anh vào lúc này.
Những cô gái nhỏ luôn có chút quấn quýt khi yêu.
Ngay cả khi hai người không gặp nhau, cũng nên gọi cho nhau để báo cáo nơi ở của mình.
Hôm nay không có gọi, chắc là trong bữa ăn sáng, hai người đã không mấy vui vẻ khi nói chuyện.
Từ Giai Ninh cũng muốn cho cả hai bình tĩnh lại.
Chương Tự Chi đợi đến buổi chiều Lương Ninh Như đi làm, nhìn thấy cô từ bên ngoài đi vào mới kéo một mặt, “Được rồi, cô lại giở trò này.”
Lương Ninh Như liếc anh ta một cái, vốn đã lường trước anh ta sẽ không đi, “Anh thật phiền phức, còn không chịu đi, da mặt thật dày.”
Chương Tự Chi đứng dậy, xoay người đi tới trước mặt Lương Ninh Như.
Kết quả, Lương Ninh Như lướt qua anh ta, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Chương Tự Chi vốn là có chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy thái độ của cô như vậy, nhất thời không nói ra được.
Chương Tiểu Gia xưa nay chưa bị qua cảnh này.
Ngay cả Cố Tư, loại người luôn thích đâm chọt anh, cũng chưa từng đối xử với anh như thế này.
Chương Tự Chi thở ra một hơi, không thể nói là trong lòng không có than thở.
Anh đã thấp giọng tiếp nhận cô, nhưng kết quả là cô cứ như vậy không có sắc mặt tốt cho anh.
Chương Tự Chi dừng lại, không nói lời nào, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Lương Ninh Như đợi cửa phòng làm việc đóng lại, mới đưa mắt nhìn về phía cửa.
Cô biết mình có chút tức giận, bởi vì cảm xúc phức tạp trong lòng không nói thẳng ra, luôn muốn trú hết lên người Chương Tự Chi.
Không sao đâu, không sao đâu, sắp tới hai người không chừng cũng không qua lại với nhau nữa.
Chương Tự Chi rời đi khỏi chỗ Lương Ninh Như cũng không có trở lại hội quán của mình, lái xe đến nhà cũ Trì gia.
Cố Tư ôm bụng đi dạo ở sân sau.
Chiếc bụng này thực sự đang phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cố Tư cũng tròn xoe hơn một chút.
Chương Tự Chi xuống xe, hướng Cố Tư điđến, Cố Tư không có phát hiện hắn, chính là đang cùng lão phu nhân nói đùa.
Cô cười híp mắt, bởi vì là có chút da thịt, cả người ngẩn ra.
Chương Tự Chi cảm thấy thoải mái hơn, sải bước đi tới.
Cố Tư đi tới phía trước, nhìn thấy anh, liền nói lên: “Lão Chương, anh đếnà.”
Cô thực sự rất hạnh phúc, khóe mắt hiện lên ý cười.
Điều này khiến Chương Tự Chi rất hài lòng.
Cuối cùng, có một người không ghét anh khi nhìn thấy anh.
Anh đi tới, nhìn xuống bụng Cố Tư, “Bụng em cũng lớn hẳn rồi, không biết còn tưởng là sinh đôi.”
Cố Tư cười haha, “Tôi cũng ước là sinh đôi, nhưng bác sĩ nói không có.”
Nhưng không cần sinh một lúc hai con, cứ sinh một đứa đã, nếu thích lại sinh tiếp.
Bà cụ cũng rất vui khi nhìn thấy Chương Tự Chi.
Nhưng điều bà ấy hỏi lại là một câu hỏi khác, “Lương tiểu thư kia không đi cùng conà, than ôi, bà già này thật nhớ cô ấy rất nhiều.”
***
Các truyện tương tự: Tàn độc lương duyên, người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!