Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 653
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Hiện có nhiều trang đang copy bản dịch của nhóm NhayHo chúng mình mà chưa được sự đồng ý. Nên buộc chúng mình phải chèn thêm hình ảnh có kí hiệu đặc biệt vào bài. Điều này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc nên mong các bạn thông cảm.
Hiện trong nhóm kín đã ra tới tập 800. Để đọc nhanh hơn bạn đóng góp và vào nhóm nhé.
Chương 653: Đó có phải là rung động không?
Chương Tự Chi lúc này mới nâng ly lên, “Lương thúc thúc, đến, con kính chú ạ.”
Lương lão tiên sinh cười ha hả, nâng ly lên, “Tiểu Chương này, càng nhìn càng thấy vừa lòng.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh có chút vô lực, trầm mặc không nói.
Trái lại Lương phu nhân, nhìn Chương Tự Chi, sau đó lại nhìn Lương Ninh Như, híp mắt như đang nghĩ suy gì.
Không khí của bữa ăn không tệ.
Về sau, Lương lão tiên sinh gần như quên mất Lâm Sinh.
Ông ta nhắc đến việc làm trước đây của Lương Ninh Như, nói rằng một lần cô đang làm nhiệm vụ, đối phương cầm hung khí trong tay, cô đã bị bắn vào đùi.
Bác sĩ nói nó rất gần với động mạch chủ, và tình hình rất nguy hiểm.
Lần đó ông đã bị sốc.
Ông chỉ có một đứa con gái, nếu như nó hy sinh vì nhiệm vụ, ông sẽ không còn hy vọng vào cuộc sống của mình.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, Lương Ninh Như ăn cơm rồi, cũng chỉ có ngồi ở bên cạnh anh.
Anh bĩu môi, “Con không biết là trước đây cô ấy đã từng rất liều mạng như vậy.”
Lương Ninh Như giương mắt nhìn anh, muốn nói anh biết cái rắm.
Sau đó Lương lão tiên sinh kể về những sự kiện trong cuộc đời của Lương Ninh Như.
Ông cho biết Lương Ninh Như vì công việc mà chậm trễ, ở tuổi này tìm được người hẹn hò không dễ chút nào.
Lúc trước ông không nghĩ tới việc tìm bạn trai cho Lương Ninh Như.
Nhưng khi đối phương nghe về việc làm của cô ấy như vậy, họ không yên tâm và đều né tránh.
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã rút lui, nhưng vì tuổi tác nên cũng rất khó kiếm bạn trai.
Lương lão tiên sinh thở dài, “Đường tình duyên của con gái tôi thật chênh vênh.”
Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Lương Ninh Như, có lẽ là do tác dụng của rượu, ánh mắt dịu dàng, “Không nhất định, có thể là duyên phận đến muộn hơn một chút.”
Lương lão tiên sinh không nhìn thấy nhiều như vậy, nhưng Lương phu nhân có thể nhìn thấy tất cả.
Lương Ninh Như có chút đỏ mặt, ho khan hai tiếng, “Mọi người sao ăn lâu như vậy, con đã buồn ngủ, nếu không ăn xong con liền đi ngủ trước.”
Lương lão tiên sinh vẫy vẫy tay, “Đi đi, ta cùng Tiểu Chương nói chuyện một lát.”
Lương Ninh Như thật sự đứng dậy, xoay người đi ra ngoài phòng.
Những ngôi nhà ở nông thôn rộng hơn, và cũng tình cờ có thêm một phòng trống trong ngôi nhà.
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, liền xoay người đi vào phòng, dọn giường cho Chương Tự Chi.
Vừa quay người đi ra, liền thấy Lương phu nhân đứng ở cửa.
Lương Ninh Như chớp chớp mắt, “Mẹ, sao mẹ không động đậy gì cả, làm con giật cả mình.”
Lương phu nhân đi vào, đè nén giọng nói, “Con nói thật cho mẹ, con cùng Tiểu Chương có quan hệ gì, nó thích con sao?”
Lương Ninh Như vội vàng nắm lấy tóc mình, lương tâm cắn rứt kinh khủng. “Anh ấy không nói rõ ràng, không hẳn là như vậy. Mẹ đừng đoán, nếu không phải con sẽ xấu hổ.”
Lương phu nhân hận sắt không thành thép mắng, “Con tự nhìn lại mình đi, mẹ có thể thấy được, con còn chưa thấy sao.”
Bà nhìn về phía bàn ăn, sau đó quay đầu lại, “Con quen biết nó bao lâu rồi? Con có hiểu tính tình không, đừng đụng vào một Lâm Sinh nữa.”
Lương Ninh Như không biết phải nói thế nào, cô và Chương Tự Chi quen nhau không bao lâu, có thể coi như quen biết anh, trước đây không phải chuyện tốt.
Nếu so sánh hắn với Lâm Sinh, cô nghĩ Chương Tự Chi có thể so với Lâm Sinh nguy hiểm hơn một chút.
Chương Tự Chi không phải là người hành động theo lẽ thường, anh ta lại là con nhà giàu quyền thế, muốn làm chuyện xấu cũng không cần kiêng kỵ nên càng dễ mắc sai lầm.
Nhưng Lương Ninh Như lại mở miệng nói: “Anh ấy so với Lâm Sinh tốt hơn rất nhiều. Trước đây anh ấy đã có bạn gái, con đoán anh ấy còn chưa nắm tay người ta.”
Lương phu nhân chớp mắt, “Thật sự là còn có nam nhân như vậy sao.”
Lương Ninh Như có chút khó chịu, cô nói: “Thật sự là hiếm thấy.”
Lương phu nhân chép miệng, “Vậy con tự mình xem, chúng ta không phản đối.”
Khi bà ấy nói điều này, bà ấy gần như đã nói rõ thái độ của mình.
Lương Ninh Như càng đỏ mặt.
Cô ấy không nói, quay trở lại phòng của mình, và đóng cửa lại.
Nhưng cô luôn lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Chương Tự Chi và Lương lão tiên sinh thực sự uống không ngừng.
Lương lão tiên sinh bản thân là một người nghiện rượu, ước chừng gặp người hợp ý, cũng không cam lòng kết thúc bữa ăn.
Lương Ninh Như đợi một hồi liền đứng dậy tắm rửa, trở về phòng sau khi tắm rửa xong lại nhìn qua chỗ đó.
Chương Tự Chi có lẽ đã ngừng ăn, nên dựa vào ghế, nghe Lương lão tiên sinh nói chuyện phiếm.
Có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt của anh ta, và anh ta không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Chương Tự Chi mà Lương Ninh Như quen biết trước đây rất khác như này.
Lương Ninh Như không thể biết được lý do khiến tim mình đập liên hồi là gì.
Nhưng nếu bắt cô thừa nhận là do bị Chương Tự Chi làm rung động, cô nhất định sẽ không nhận.
Chương Tự Chi từng là tổng hợp của tất cả những vẻ ngoài đáng ghét của cô.
Làm sao cô có thể thích một người như vậy.
Lương Ninh Như vừa nằm trên giường đã ngủ thiếp đi.
Nhưng có lẽ bởi vì Chương Tự Chi ở đây, giấc ngủ của cô tương đối nông, cô luôn vô ý mà chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Vì vậy, khi cửa bị đẩy nhẹ, cô lập tức tỉnh táo lại, “Ai?”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Là tôi.”
Lương Ninh Như đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, suy nghĩ xong liền mở cửa ra, ngăn người lại. “Phòng của anh ở đằng kia, tôi đã dọn cho anh rồi, anh cứ đi thẳng vào.”
Chương Tự Chi trực tiếp dựa vào tường cạnh cửa, “Ngủ không được.”
Lương Ninh Như nhìn ra bên ngoài, đã nửa đêm, ngủ không được?
Cô cau mày, “Lúc nãy anh uống rượu, bây giờ không buồn ngủ sao?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô, ý cười nơi khóe mắt không giấu được, “Tôi không buồn ngủ, tôi chỉ muốn nói chuyện với em.”
Lương Ninh Như bị anh nhìn có chút đỏ mặt.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng của ba mẹ mình, “Bọn họ đều đã ngủ?”
Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng vậy, Lương thúc thúc có chút say, liền đi ngủ sau khi ăn cơm.”
Lương Ninh Như ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Ai bảo anh nói nhiều với ông ấy như vậy. Nếu anh kiếm cớ ra ngoài sớm hơn, ông ấy sẽ không uống.”
Đoạn này có hình ảnh
Lương Ninh Như ngẩng đầu, “Anh thật sự không thấy được nó ở trong thành phố.”
Một lúc sau, Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, ánh mắt nghiêm túc mà nói, “Em nói cho tôi một lời đi, em và Lâm Sinh thật sự là kết thúc rồi đúng không.”
***
Các truyện tương tự: Tàn độc lương duyên, người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!