Hùng Binh Cận Chiến - Chương 24 Sát khí sau lưng
Chương 24: Sát khí sau lưng!
Ba nam sinh kia dù có bất bình như thế nào, nhưng họ cũng không dám làm trái lời Trần Quân Thiên.
Hết cách, bọn họ đành phải cúi đầu xin lỗi Diệp Quân Lãng.
Trước khi chuyện này kết thúc, Diệp Quân Lãng còn kéo Ngô Văn Minh, Lý Phi và những nhân viên bảo vệ khác bị họ xô đấy tới, rồi yêu cầu họ đến gần đế xin lỗi.
Cảnh tượng này thực sự khiến các học sinh đang đứng xem xung quanh cảm thấy bàng hoàng và ngạc nhiên.
Cậu Trần là ai?
Đó là trùm trường Đại học Giang Hải, đám đàn em của cậu ta ngày thường cũng hay phô trương quyền thế, hoành hành ngang ngược trong trường, nhưng ai dám đụng tới?
Nhưng hiện tại cậu Trần lại cúi đầu?
Những tên đàn em của cậu ta thực sự phải xin lỗi Diệp Quân Lãng và một sổ nhân viên bảo vệ khác?
Đây đúng là lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ra Ị
Diệp Quân Lãng bày ra vẻ mặt hiền lành, cười nói: “Mấy người các cậu rất có ý thức, biết
sai thì sửa, đây mới là một sinh viên tốt.”
Nghe được những lời như vậy, ba tên nam sinh tức giận đến đau gan, đau dạ dày, sắc mặt tái xanh, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
“Không có chuyện gì đâu, những người đang xem náo nhiệt mau giải tán đi, tụ tập ở đây Tất dễ dẫn đến hiếu lầm là tụ tập gây rối, giải tán hết đi.” Diệp Quân Lãng nói với những người xung quanh.
Trong mắt Trần Quân Thiên hiện lên một tia lạnh lùng, dưới vẻ ngoài nhẹ nhàng phong độ, hiền hòa ấm áp kia, thực ra cậu ta là một người có tính cách cực kỳ hẹp hòi, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bảo vệ Diệp phải không? Trước đây mấy người này đã gây ra phiền phức không đáng có, chuyện này bọn họ cũng đã xin lỗi các người rồi, bốn người bọn họ đã bị anh đánh một trận, trong đó có một người vẫn còn hôn mê, không biết bảo vệ Diệp định giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
Diệp Quân Lãng thờ ơ nhìn Trần Quân Thiên nói: “Giải quyết? Ý của cậu là bọn họ không phục đúng không? Vậy được, tôi có thể chờ bọn họ dưỡng thương trước, sau đó lại hẹn thời gian nào đó đế đánh một trận nữa – Để thế hiện sự hào phóng của mình, tôi cho phép bọn họ gọi thêm vài người đến đến giúp đỡ, cách giải quyết này có được không?”
Ba nam sinh nghe xong liền chửi thầm trong
lòng – mẹ nó ai lại ngu đến mức đi đánh nhau với anh thêm một trận nữa làm gì, đây không phải là đi chịu đòn sao?
“Trên thế giới này, chỉ dựa vào đánh nhau cũng không thể giải quyết vấn đề.” Trần Quân Thiên bình tĩnh nói.
Diệp Quân Lãng nhún nhún vai nói: “Vậy thì xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ thô lỗ, chỉ biết dùng nắm đấm đế giải quyết vấn đề. Nếu cậu không đồng ý thì tôi cũng không thế làm gì khác được.”
“Nếu bảo vệ Diệp không thế nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, vậy thì đành phải dựa theo cách của tôi để giải quyết.” Trần Quân Thiên nói, trong giọng nói mang theo một chút lạnh lùng.
“Theo cách của cậu?” Diệp Quân Lãng liếc nhìn Trần Quân Thiên, anh cất tiếng cười lớn nói: “Được, vậy thì làm theo cách của cậu đi. Tôi chờ, chỉ mong cậu đừng làm tôi quá thất vọng là được.”
Sắc mặt Trần Quân Thiên có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Quân Lãng, trong mắt mịt mờ hiện lên một tia giễu cợt và châm biếm, tựa như đang ám chỉ “Muốn đấu với tôi? Anh sẽ chết rất thảm!”
Diệp Quân Lãng không nghĩ vậy, lúc này anh tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, anh đảo mắt quay đầu nhìn sang bên phải.
Vừa nhìn sang, anh đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình Land Rover đậu cạnh chiếc xe thế thao Lamborghini của Trần Quân Thiên.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ đang đứng trước xe, ông ta để tóc húi cua, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong đôi mắt có vẻ rất tối tăm, phản chiếu một chút lãnh đạm.
Sự lãnh đạm này là sự thờ ơ và coi thường tất cả mọi sự sống!
Trên người ông ta thoang thoảng có một mùi máu tanh nồng nặc, chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ từng ra chiến trường giết người mới có thể cảm nhận được mùi máu tanh này.
Tương tự, nếu muốn có mùi máu tanh như vậy, cũng chỉ có thể tích lũy lắng đọng qua vô số lần giết chóc mà có.
Người đàn ông này là một cao thủ giết người không chớp mắt!
Loại người này hoàn toàn không phải là người mà những tên côn đồ như đám người anh Bá trước đó có thế so sánh được!
Dù vậy, sắc mặt Diệp Quân Lãng vẫn có vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh như cũ, sau khi dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người đàn ông này một cái, liền thu ánh mắt, không hề để ý đến ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông đó khi nhìn về phía anh thì mịt
mờ đế lộ một chút lạnh lùng và sát khí.
Trong lòng anh biết rõ người đàn ông này nhất định có quan hệ với Trần Quân Thiên, ông ta chắc chắn là vệ sĩ của Trần Quân Thiên.
Khó trách Trần Quân Thiên trông có vẻ khá tự tin, mời chào được một người mạnh mẽ như vậy làm vệ sĩ riêng cho mình, đúng là cậu ta có vổn liếng để kiêu ngạo.
Nhưng theo quan điểm của Diệp Quân Lãng, điều này còn lâu mới đủ, nếu nhất quyết phải so sánh, thì khoảng cách không đủ mà anh nói tới giống như khoảng cách từ mặt đất đến bầu trời.
“Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Không nhớ rõ!”
“Sao anh có thể như vậy được? Anh mà cứ như vậy thì sẽ độc thân cả đời đó!”
“Việc này đâu có liên quan gì tới cô, cô lo lắng làm gì?”
“Để tôi nhắc nhở anh một chút, anh nên đi cùng tôi, làm vài việc thuộc bổn phận của bảo vệ!”
“Tôi vẫn đang làm việc đó đây, cô không thấy tôi vẫn đang đứng trực ở cổng trường sao?”
“Đó không phải là điều tôi đang nói đến, anh đi báo danh với tôi đi.”
“Đây cũng là trách nhiệm của bảo vệ sao?”
“Đương nhiên! Đây là lẽ thường mà, có đôi khi tân sinh viên xách không được đồ gì đó thì bảo vệ sẽ giúp đỡ.”
Tần u Mộng thản nhiên nói, sau khi nói xong cô âỳ liền xoay người đi về phía trường học.
“Này, cô đừng tưởng rằng tôi sẽ đi theo cô, tôi không phải là một người đàn ông tùy tiện đâu!”
Diệp Quân Lãng nói một cách nghiêm túc, nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đuổi theo đối phương.
“Cô nhóc, cô cảm thấy chúng ta có nên đi thảm đỏ không?”
“Tại sao vậy?”
“Cậu Trần đã cấn thận trải thảm đỏ này, nếu chúng ta không đi, chẳng phải là không nế mặt cậu ta sao? Tôi chỉ là một cái tên bảo vệ cỏn con, không dám làm mích lòng người ta đâu!”
“Phụt
Tần u Mộng không khỏi phì cười, quay đầu nhìn Diệp Quân Lãng bên cạnh rồi khinh thường, thầm nghĩ, anh cũng đã làm mích lòng cậu Trần nhiều rồi? Chỉ bàn tới cuộc đối đầu đầy thuốc súng vừa nãy thôi, anh đã đắc tội cậu Trần và cả tổ tông mười tám đời của cậu ta từ lâu rồi, được chưa?
Trần Quân Thiên đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Quân Lãng và Tần u Mộng đang sóng vai rời đi, cậu ta loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, nhất là những lời sau đó, chẳng khác nào quăng một cái tát thật mạnh vào mặt cậu ta.
Điều này khiến sắc mặt của Trần Quân Thiên càng thêm u ám và đáng sợ.
Cuối cùng, cậu ta hít một hơi thật sâu và bước về phía chiếc xe thế thao sang trọng của mình.
Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, thấp giọng nói: “Cậu chủ, có muốn tôi tự mình ra tay, diệt trừ tên này không?”
“Huyết Sát, chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, không cần ông phải ra mặt, tôi đã có biện pháp giải quyết, nếu ngay cả một tên bảo vệ cũng không đổi phó được, tôi sẽ bị người khác cười nhạo nếu việc này truyền ra ngoài.”
Trần Quân Thiên nói.
Người đàn ông trung niên được gọi là Huyết Sát gật đầu, trên mặt lộ ra một biểu cảm đờ đẫn và thờ ơ.
Trần Quân Thiên lên xe, cậu ta lập tức gọi một cuộc điện thoại:
“Xin chào, Chủ nhiệm Trịnh đúng không?”
“Vâng vâng, là tôi, đây không phải là cậu Trần sao? Không biết cậu Trần có chuyện gì sai bảo?”
“Trong trường có một nhân viên bảo vệ mới tên Diệp Quân Lãng phải không? Tên bảo vệ này rất kiêu ngạo ngang ngược, một số bạn bè của tôi trong trường đã bị anh ta làm bị thương, một người trong số đó thậm chí còn hôn mê bất tỉnh. Chủ nhiệm Trịnh, ông đã từng nghe nói về vụ việc nhân viên bảo vệ vô cớ đánh sinh viên ở các trường cao đẳng, đại học chưa? Làm sao các người có tuyến dụng một nhân viên bảo vệ có đạo đức tệ hại như vậy? Nếu thông tin về việc bảo vệ đánh sinh viên bị truyền ra ngoài thì sẽ gây ra hậu quả xấu, không thể tưởng tượng nổi!
“Cái gì? Có chuyện như vậy xảy ra sao? Phát sinh khi nào?”
“Chuyện vừa xảy ra. Tôi hy vọng Chủ nhiệm Trịnh sẽ tới xác nhận và tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên bảo vệ này còn ở trong trường vào ngày mai. Chủ nhiệm Trịnh, nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh!”
Nói xong, Trần Quân Thiên cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên, một tia giễu cợt tràn ra từ khóe miệng.