Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 30 Đoán câu đố đèn lồng, một miếng bánh
- Home
- Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử
- Chương 30 Đoán câu đố đèn lồng, một miếng bánh
Chương 30: Đoán câu đố đèn lồng, một miếng bánh
“Chúc mừng chư vị có thể chân chính bắt đầu tiến vào cuộc thi đấu tranh đoạt hoa khôi khai bao.”
Lúc này, hơn phân nửa quý tộc ở Yến Xuân Lâu đã rời đi.
Dù sao thì người có thế tùy tiện mang theo mười vạn lượng bạc cũng không phải nhân vật đơn giản, dù là quan to hiến hách ở Đế Đô cũng không dám bỏ ra nhiều.
Tuy không cam lòng nhưng đám người đó cũng không dám làm càn.
Yến Xuân Lâu đã trụ vững ở Đế Đô trăm năm, danh tiếng vang xa, chưa từng có ai chiếm được tiện nghi từ tay Yến Xuân Lâu.
Tuy nhiên, lần này bọn họ cũng không thiệt hại nhiều, bởi vì Yến Xuân Lâu cũng đã cử không ít nữ tử xinh đẹp đi cùng với những quý tộc này, coi như là để xoa dịu bọn họ.
“Bây giờ mới chính thức bắt đầu?”
“Dù là Yến Xuân Lâu hay hoa khôi cũng làm hơi phô trương quá rồi đó.”
Phúc Bá không khỏi nuốt nước bọt.
“Dùng mười vạn lượng bạc để có thể lấy
được đêm xuân đẫu tiên của hoa khôi, còn ý gì nữa?”
Trong ánh mắt của Chu Tranh xẹt qua một tia sáng, Yến Xuân Lâu bồi dưỡng ra một hoa khôi mất thời gian không dài không ngắn là mười năm, thứ bọn họ nhắm đến tuyệt đối không phải chỉ vì ngân lượng.
“Tiền tài cũng không thể lọt vào mắt của Yến Xuân Lâu.”
Nếu chỉ vì tiền tài, chỉ cần Thất Đại tiên tử cũng đủ đế Yến Xuân Lâu kiềm tiền đầy túi.
Vì vậy, điều Yến Xuân Lâu thực sự quan tâm chính là dùng hoa khôi để thiết lập mối quan hệ với các thế lực quyền thế thực sự!
Dù là ở Vương triều Đại chu hay ở bất kỳ quốc gia nào khác, tiền tài quả thực quan trọng, nhưng so với quyền thế thì vẫn không đáng một xu.
Cả thiên hạ đều là đất của vua, xung quanh đất đều là thần tử của vua!
Với không ít người, cả đời bọn họ dốc hết tâm huyết chỉ để có thế tiến thêm một bước trên con đường làm quan!
Yến Xuân Lâu không thể tham gia chính trị, vậy lợi dụng hoa khôi để thiết lập mối quan hệ chặt chẽ với triều đình cũng có thể được xem là
một cách thức hiệu quả.
Và theo ý kiến của Chu Tranh, mối quan hệ giữa Yến Xuân Lâu và triều đình còn mật thiết hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Nếu không, Cung Đàn cũng không có thủ đoạn lo liệu mọi việc ở đây đế Chu Tranh có thể đeo mặt nạ lên lầu hai.
“Công tử cảm thấy loại người nào mới có thế giành được sự ưu ái của hoa khôi, hay là nhận được sự tôn trọng của Yến Xuân Lâu?”
Phúc Bá gật đầu, đôi mắt có chút u ám dò xét xung quanh, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Bất luận là nam tử người đeo đầy vàng bạc ở lầu một hay người đeo mặt nạ ở lầu hai, lúc này bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh mà không nói gì, rất khó nhìn ra sự thay đổi trên nét mặt của bọn họ.
“Chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi thôi.”
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tại sao Chu Tranh phải sợ?
“Ải thứ nhất, mưu trí!”
“Người có thế giành được hoa khôi tại Yến Xuân Lâu tất nhiên phải là một người cực kỳ thông minh!”
“Trước mặt chư vị có ba tờ giấy trắng, hãy
chọn một tờ và hoàn thành câu trả lời của mình.”
Phu nhân này lại gật đầu với mọi người, trong lúc bà ta đang nói, có thể nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đeo bông hoa sen trên chân, trong tay cầm một khay gỗ và đi về phía những người còn lại.
Những nữ nhân này cũng rất quyến rũ, bọn họ có đôi mắt như hồ ly hút hồn, hương thơm độc đáo trên cơ thể bọn họ cũng khiến nhiều nam nhân hơi nghiêng về phía trước, nếu không phải vì vẫn còn nhiều người xung quanh thì e là một số người sẽ biếu diễn trực tiếp một vở kịch lớn ngay tại chỗ rồi.
Phải biết là, mặc dù những nữ tử này kém xa Thất Đại tiên tử, nhưng cũng không phải một món hàng tầm thường.
Chu Tranh thậm chí còn nhìn thấy nhiều nam nhân thừa cơ hội nhẹ nhàng đặt tay lên eo của những nữ tử này, bóp bóp vài cái. Thậm chí bàn tay còn di chuyển thẳng xuống mông, âm thầm dùng sức, cảm nhận sự đàn hồi, mềm mại của nó.
“Thật không biết xấu hố!”
Khuôn mặt già nua của Phúc Bá đỏ lên, mấy năm nay ông ở phủ Thái tử tận tâm chăm sóc Chu Tranh nên chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Ngược lại Chu Tranh vẫn bình tĩnh như cũ.
Hoa khôi chỉ có một, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Đã như vậy, chi bằng ăn đậu hũ của những nữ tử khác còn hơn, dù sao thì nữ tử trong này có bao nhiêu người trong sạch chứ?
Huống chi, những nữ tử đó có vẻ rất hưởng thụ.
Nếu có cơ hội cùng những nam tử ở đây điên long đảo phượng, chắc hắn những nữ tử phong trần này cũng rất cam tâm tình nguyện.
“Công tử, mời!”
Lúc hắn đang suy nghĩ thì có một giọng nói như tiếng chim hoành oanh vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, một nữ tử dáng người thướt tha xuất hiện.
Chỉ là lông mày của Chu Tranh hơi nhăn lại mà không thế phát hiện ra, hắn không thích mùi hương nồng nặc bụi trần như vậy.
Nhìn vào khay gỗ nữ tử đang cầm có ba tờ giấy trắng được gấp lại, một cây bút lông và một khối kim bài khắc chữ “Thập Tam” rất lớn.
Toàn bộ lầu hai chỉ còn lại mười hai người đeo mặt nạ như Chu Tranh!
Theo quy định của Yến Xuân Lâu, số thứ tự càng về phía trước thì càng tôn quý!
“Xem ra, ở lầu ba quả thực có người thần bí.”
Hít một hơi thật sâu, chu Tranh nhìn xung quanh để dò xét, phát hiện có không ít người đeo mặt nạ ở lầu hai, hắn dùng ánh mắt âm thầm dò xét lầu ba!
“Đây là của ta?”
Chu Tranh chỉ vào khối kim bài khắc sổ mười ba, nhíu mày trầm giọng hỏi.
“Vâng, công tử.”
Trên mặt nữ tử nở nụ cười, nàng ta hiển nhiên cảm nhận được sự lạnh lùng của Chu Tranh đối với mình, nhưng trên mặt lại không có chút bất mãn nào mà vẫn duy trì sự nhiệt tình hết mức, thậm chí còn bất giác di chuyến đôi chân của mình một chút, cố gắng đặt bộ ngực đầy đặn của mình sát cánh tay của Chu Tranh.
Tuy nhiên, Chu Tranh chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này.
Nếu là Lam tiên tử, chu Tranh có thể bất đắc dĩ đế đối phương chiếm tiện nghi, nhưng với loại mặt hàng này thì hắn rất chướng mắt.
“Công tử, ngài chỉ cần chọn một trong ba câu hỏi này để trả lời là được.”
Chu Tranh không lãng phí thời gian, chọn mảnh giấy ở giữa khay và mở ra ngay tại chỗ.
“Màu lông mày nên nhạt, chữ thành mực
chưa đậm. Đoán bốn chữ.”
Mở tờ giấy trắng ra, Chu Tranh khẽ đọc, nhưng Phúc Bá đứng phía sau lại cau mày rất lâu, rõ ràng là không hiểu được đây là có ý gì!
“Công tử, thời gian là một nén nhang, không vội.”
Nữ tử cầm khay gỗ lúc này dịu dàng hơn rât nhiều.
“Một nén nhang?”
Chu Tranh cười lạnh: “Nam nhân, ngoài chuyện đó ra thì những chuyện khác đều phải nhanh!”
Chỉ là đoán câu đố mà thôi, đối với Chu Tranh chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó hắn vung tay lên, đặt bút xuống, nhẹ nhàng để lại bốn chữ!
Sau đó, giữ khối kim bài trong tay, trực tiếp ngồi xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thao tác nhẹ nhàng tự nhiên của Chu Tranh khiến nữ tử sửng sốt, ngay cả những nam nhân khác ở lầu một và lầu hai cũng chú ý tốc độ của Chu Tranh.
Tuy nhiên, không ai đưa ra ánh mắt ngưỡng mộ, theo bọn họ thấy, đây chỉ là cố tình phô trương mà thôi.
Mọi người đều vò đầu bứt tai, cố gắng tìm ra lời giải cho câu đố của mình.
“Ma ma, công tử số mười ba có chút đặc biệt.”
Lam tiên tử cau mày, nghiêm túc nói.
“Đặc biệt hay không không quan trọng, điều Yến Xuân Lâu ta quan tâm không phải những thứ này.”
Vẻ mặt phu nhân này vẫn bình tĩnh, trong vòng một canh giờ, sẽ không có quá mười người có mặt ở đây có thể giải quyết bí ấn!
“Vị khách số 1 kia…”
Ánh mắt chớp chớp, Lam tiên tử ủ rũ cúi đầu xuống, như thể đang tự lấm bẩm lại giống như đang cố tình tự hỏi.
“Nhớ kỹ, những gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Càng biết nhiều thì chết càng nhanh.”
Sau khi phất tay áo một cái, phu nhân này không trả lời nữa.
Mà Lam tiên tử đã sớm đổ mồ hôi lạnh đến nỗi ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta biết những lời nói của phu nhân trước mắt này không bao giờ là nói dổi!