Ăn mày tu tiên - Chương 100 Chị năm đúng là thảm hại~
Đạo diễn Hoa có chút bối rối không hiểu vì sao.
Chẳng lẽ là trong nhà có chuyện vui, cho nên mọi người đều vui vẻ như vậy?
Vương Anh ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đi vào vườn trái cây.
Đạo diễn Hoa vừa định mở miệng nhắc nhở, lại phát hiện Vương Anh chỉ đứng từ xa quan sát, cũng không ảnh hưởng đến việc ghi hình.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vị nữ tướng quân này thật sự muốn tiến lên thì ông ta cũng không dám ngăn cản.
Adv
Trong vườn trái cây.
Các nhóm đều đang đắm chìm trong niềm vui hái táo, khung cảnh rất sống động.
Vừa mới bắt đầu, các thành viên của mỗi nhóm không hề hợp tác mà chỉ thi đua với nhau xem tốc độ tay của ai nhanh nhất.
Nhóm Hai Ngôi Sao.
Adv
Cố Tinh Hà cầm lấy kéo cắt từng quả táo xuống đất.
Nhìn số lượng táo rơi xuống đất cũng đã hòm hòm, anh ta dẫn em trai cùng nhau nhặt táo.
Chỉ trong vòng mười phút, quả táo trong giỏ trái cây của hai người đã hơn phân nửa.
Đếm thì được gần ba mươi trái.
Bên kia.
Quý Lạc Xuyên nhanh chóng cắt quả táo trên cành, còn Quý Tử Xuyên đi theo phía sau nhặt quả rơi xuống đất.
Hai anh em phối hợp với nhau, nhìn trông rất ăn ý.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã xuất hiện vấn đề.
Giỏ trái cây của Tiểu Tử Xuyên càng ngày càng đầy, giỏ cũng càng ngày càng nặng.
Càng về sau bàn tay nhỏ bé của cậu bé đã không xách nổi giỏ trái cây nữa.
Quý Lạc Xuyên chỉ có thể lần lượt cầm cái rổ đổ vào giỏ trái cây "nhóm Tử Xuyên", tiến độ cũng chậm hơn rất nhiều.
Tất cả các nhóm đều bận rộn…
Là con gái nên Vương Tâm Như vốn không chiếm ưu thế.
Hơn nữa chưa từng làm việc đồng áng, tốc độ hái táo chậm hơn các nhóm khác không ít.
Tiểu Kha che mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Chị năm đúng là thảm hại~
Tiếp tục với tốc độ này, rất có thể sẽ là sẽ xếp hạng từ dưới lên thôi.
Xung quanh có người quay phim nên cậu không dám tùy tiện vận dụng tu vi.
Điều này khiến cậu gấp gáp lo lắng hơn.
Đột nhiên trong đầu cậu hiện ra một ý tưởng tốt.
Nâng giỏ trái cây nhỏ lên, cậu gọi Vương Tâm Như bằng giọng sữa non nớt.
“Chị, em muốn qua đó xem thử.”
Vương Tâm Như dừng động tác trong tay, xoay người đáp lại.
“Không được, em phải đi theo chị nhặt táo, đừng đi đâu cả.”
Dứt lời, cô ấy giơ kéo lên tiếp tục ra sức cắt táo.
Nửa giờ trôi qua.
Giỏ trái cây của "nhóm Kha béo" chỉ chứa một đống táo nhỏ.
Tiểu Kha âm thầm thở dài.
Lần này không thể dựa vào chị gái được, bằng không sẽ thật sự đứng cuối bảng mất.
Nhìn quanh bốn phía, trong mắt cậu hiện lên một tia sáng xảo quyệt.
Thừa dịp chị gái không chú ý, Tiểu Kha nhấc chân chạy về phía xa.