Ăn mày tu tiên - Chương 99 Trần Tuệ Tạm thời chưa có phản hồi
“Bây giờ tôi sẽ đi dọn dẹp phòng cho cô.”
Vương Oánh Oánh dẫn hai ông già đến chỗ dì Lam và mở miệng trả lời.
"Cháu muốn tạo bất ngờ cho em trai."
Vừa dứt lời, cô ấy nghi hoặc hỏi.
“Dì Lam, người nhà cháu đi đâu hết rồi?”
“Còn nữa, em trai bảo bối của cháu đâu?”
Adv
dì Lam vừa nghe xong, cười khổ một tiếng nói.
“Hôm qua ông bà chủ đã đi ra ngoài rồi.”
“Cô hai, cô bảy và cô tám cũng rời khỏi trang viên đi tìm cậu chủ rồi.”
Vương Oánh Oánh có chút kinh ngạc, cô ấy không biết chị hai cũng ở nhà.
Adv
Vốn định tạo bất ngờ cho mọi người nhưng không ngờ trong nhà lại chỉ còn mình cô ấy.
Cô ấy nhăn mũi, tiếp tục hỏi.
“Cậu chủ đi đâu rồi?”
dì Lam cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói với cô ba.
“Cậu chủ bị cô năm dẫn đi ghi hình một chương trình tạp kỹ, hình như là ở… một thôn trên núi.”
Vương Oánh Oánh nhíu chặt mày, bất mãn nói.
“Hồ đồ, em năm không làm việc đàng hoàng thì thôi, còn muốn kéo theo em trai lên thuyền giặc của con bé nữa à.”
“Chaa mẹ và chị hai cũng mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm à?”
Dứt lời, cô ấy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi cho nhóm chị em.
Vương Oánh Oánh: Các chị em và em trai ở đâu, mau gửi vị trí đi!
Vương Tư Kỳ: Em đang ở công ty.
Vương Nhạc Nhạc: Chị ba về nhà à, em đang ngồi máy bay đến Lâm Giang biểu diễn.
Vương Anh: Khụ… Tín hiệu ở đây không tốt.
Vương Văn Nhã: Ô ô ô, tín hiệu của chị hai không tốt còn có thể gửi tin nhắn sao?
Vương Văn Nhã: Cười chết với mọi người trong nhà~
Nhìn thấy tin nhắn các chị em trả lời, cô ấy nghiến răng nghiến lợi.
Đám người tinh ranh này là muốn chiếm lấy em trai, còn muốn lừa gạt cả mình nữa.
Lại còn có những lý do kỳ lạ như "tín hiệu không tốt".
Đây chính là ‘chị em cây khế’ ,'hoa rơi xuống nhà ta' trong truyền thuyết sao?
Vương Oánh Oánh lục lọi danh bạ, sau đó gọi điện thoại cho mấy người.
Vương Tư Kỳ: Từ chối gọi điện thoại.
Vương Nhạc Nhạc: Từ chối gọi điện thoại.
Vương Anh: Tắt máy.
Vương Tâm Như: Không ai trả lời.
Vương Nhạc Hạo: Vẫn chưa có phản hồi.
Trần Tuệ: Tạm thời chưa có phản hồi.
Những cuộc điện thoại này gọi tới giống như là đá chìm biển rộng, không có một chút động tĩnh nào.
Vương Oánh Oánh tức giận giậm chân, nhưng lại không thể làm gì được.
…
Cửa vườn trái cây.
Mọi người trong nhà họ Vương đều mỉm cười cất điện thoại di động đi.