Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full) - Chương 307
Mấy năm nay, người theo đuổi Trịnh Uyển Khanh có thể xếp hàng từ đông
đến tây, Trịnh Uyển Khanh lại luôn chờ đợi Lục Huyền Lâm, hi vọng một
ngày nào đó anh có thể nhìn thấy cố gắng của mình.
“Lục Huyền Lâm…nào…”
Bây giờ vậy mà dựa vào thân phận của một người đã chết để xảy ra quan hệ
với người đàn ông cô ta yêu, nói sao thì Trịnh Uyển Khanh đều không cam
lòng. Bây giờ là cơ hội cuối cùng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trịnh Uyển Khanh chủ động hôn lên mặt Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm
cũng bắt đầu vuốt ve hông cô ta…
Khi Trịnh Uyển Khanh đưa tay muốn cởi ra phòng tuyến cuối cùng trên người
Lục Huyền Lâm, lại bị ngăn lại.
Chẳng lẽ anh tỉnh?
“Cạch!” Đèn ngủ bị Lục Huyền Lâm bật lên.
Trịnh Uyển Khanh thấy được Lục Huyền Lâm đang nhìn cô ta, trong lòng
hoảng hốt
Nhập từ khóa tìm kiếm…
hoảng hốt.
Cô ta chưa được anh cho phép lại bò lên giường anh, cô ta biết hậu quả anh
sẽ nổi giận.
Không nghĩ tới, Lục Huyền Lâm cũng không nổi giận, chỉ là xuất hiện sự
không kiên nhẫn trong mắt : “Đi!”
Lục Huyền Lâm một tay che lấy mặt mình, từ lúc bắt đầu anh đã biết người
phụ nữ dưới thân không phải là Lý Tang Du, nhưng anh không nhịn được coi
cô ta thành Lý Tang Du.
Anh quá nhớ Lý Tang Du, rất nhớ rất nhớ.
Tưởng tượng du sao cũng là tưởng tượng, loại cảm giác này làm sao cũng
sẽ có sự khác biệt, ở phòng tuyến sau cùng, anh ngừng lại
Nào biết Trịnh Uyển Khanh bị anh đẩy ra lại không cam lòng, vất vả mới có
cơ hội tiếp xúc Lục Huyền Lâm, chỉ cần cô ta ở lại đêm nay, vậy bọn họ sẽ
đều có thể còn tiếp tục.
Nghĩ vậy, cô ta nhào tới lần nữa, ôm chặt lấy ôm Lục Huyền Lâm: “Không,
em không đi, Huyền Lâm, để em ở lại với anh đi, anh sẽ cần tới em.”
Lục Huyền Lâm thấy vô cùng buồn nôn, tỉnh táo ngắn ngủi để anh thấy rõ
được thủ đoạn hèn hạ của Trịnh Uyển Khanh không đạt được mục đích sẽ
không bỏ qua, cũng càng hối hận chính mình vì cô ta mà làm tổn thương sâu
sắc Lý Tang Du.
“Đi đi! Cô không đi tôi đi!” Dưới sự quấy phá của cồn, Lục Huyền Lâm cố
gắng giữ tỉnh táo lảo đảo xông ra cửa.
“Lục Huyền Lâm, anh đi đâu?” giọng Trịnh Uyển Khanh cách cửa phòng.
Lục Huyền Lâm cũng không biết mình muốn đi đâu, anh chỉ muốn rời đi chỗ
có Trịnh Uyển Khanh.
Anh tiện tay vẫy một chiếc xe, mơ mơ màng màng báo địa chỉ…
Lý Tang Du nghe được tiếng đập cửa, đang dỗ hai đứa bé ngủ.
“Ai vậy?” Cô cũng rất tò mò, đã trễ như vậy ai còn tìm đến cô.
Bình thường chỉ có Thái Vũ Hàng chịu khó tới đây, nhưng mấy ngày nay anh
ấy đi công tác rồi mà!
Cô nghi ngờ mở cửa, chưa thấy rõ ai tới liền nghe được giọng nói vội vàng
của đối phương.
“Thưa cô, chồng cô gọi xe tôi đưa anh ấy đến đây, bây giờ uống say không đi
được nữa, tôi giao anh ấy cho cô.” nói xong cũng không đợi Lý Tang Du
phản ứng lại, tài xế đã đẩy người đàn ông đang gác tay lên vai mình vào lòng
cô.
Lý Tang Du giật mình, theo bản năng đón lấy cơ thể nặng nề của người đàn
ông, một mùi rượu nồng xông vào mũi, cô cúi đầu thấy rõ người đàn ông
trước mắt.
“Lục Huyền Lâm?” Lý Tang Du không ngờ tới là anh, hơn nữa còn uống say
như vậy.
Lý Tang Du cạn lời đỡ Lục Huyền Lâm, đang định nói gì đó, nhưng tài xế
không cho cô cơ hội nói, sớm đã chạy đi xa.
Cô không còn cách nào, đành phải hai tay dùng sức chống đỡ cơ thể Lục
Huyền Lâm, ý đồ gọi anh: “Lục Huyền Lâm, tỉnh lại!”
Không có trả lời.
Lục Huyền Lâm uống say , mặc cho cô gọi thế nào cũng không tỉnh, cô vốn
là không muốn có gì với anh, cũng muốn mặc kệ anh, thế nhưng là lúc này
buông tay thì cơ thể cao lớn không có chỗ dựa sẽ ngã ngay xuống đất.
Lý Tang Du đang suy nghĩ phải làm sao, thì chợt hông cô bị siết chặt, cơ thể
nóng hổi của người đàn ông dán lên người cô, Lục Huyền Lâm dường như
biết là cô, dù cho say rượu không tỉnh táo, nhưng vẫn gọi tên cô: “Lý Tang
Du, anh sai rồi, đừng đuổi anh đi…”
“…” Nghe được giọng nói xen lẫn ủy khuất của anh bên tai, toàn thân Lý
Tang Du cứng đờ.
Cô chưa từng thấy Lục Huyền Lâm như này bao giờ, trong trí nhớ anh luôn
là một bộ dáng cao cao tại thượng, xem cô như cỏ dại, kết hôn hai năm, anh
chán ghét cô, ghét đến nổi nói với cô mấy câu đã thấy buồn nôn. Chứ nói gì
giống như bây giờ, ôm chặt cô, cằm cúi trên vai cô, gọi tên cô một lần rồi một
lần, giọng điệu gần như cầu xin, bảo cô không cần không để ý đến anh,
không cần đuổi anh đi.
Thế nhưng là, lúc trước không phải anh nói, không muốn nhìn thấy cô, để cô
cút xa trong tầm mắt anh sao?
Bây giờ đã ly hôn, cô vất vả có được cuộc sống mới, bắt đầu cuộc sống mới,
anh lại nửa đêm uống say, đây tính là gì chứ?
“Lục Huyền Lâm, chúng ta sớm ly hôn, sau này đừng đến tìm tôi nữa, không
phù hợp đâu. Tôi gọi xe cho anh, anh trở về đi?”
Cô tận lực khiến giọng mình nghe rất bình tĩnh, nhưng Lục Huyền Lâm lại
kiên quyết không đi, thậm chí trọng lực toàn thân đều đè ép trên người cô, Lý
Tang Du không kịp chuẩn bị lui về sau, sau lưng chống vào khung cửa, cấn
đau lưng cô.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks