Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full) - Chương 308
Hơi thở ấm áp phà vào cổ cô, bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh, anh
lại ngủ thiếp đi?
Suy nghĩ liên tục, Lý Tang Du cuối cùng vẫn mang anh vào nhà, vốn muốn
thừa dịp anh tỉnh gọi xe cho anh về, như vậy thì còn về thế nào được.
Khi Lục Huyền Lâm tỉnh lại chóng hết cả mặt mày, mở mắt ra nhìn trang trí
trước mắt, anh nằm trên sô pha, trên người đắp một tấm chăn mỏng, phòng
p g p ộ g p g
ở rất nhỏ nhưng anh lại thấy quen thuộc, đặc biệt là thấy một thanh ảnh
mảnh mại bận rộn trong bếp, cảm giác không nói thành lời.
Anh hung hăng nhéo mặt mình một cái, đau quá, không phải nằm mơ!
Chút ký ức còn sót lại tối qua để anh cho là mình đang nằm mơ, không ngờ
anh lại nhìn thấy cô lần nữa.
Từng đĩa thức ăn đã xào xong được Lý Tang Du bưng lên, nhìn thấy Lục
Huyền Lâm đã tỉnh lại, đột nhiên hơi sững sờ, lập tức khôi phục bình tĩnh giải
thích: “Tối qua lái xe đưa nhầm địa chỉ, đưa anh đến nhầm đây.”
Cô tựa như không nhìn anh chút nào, sắp xếp lại bàn ăn, rồi gọi một tiếng
vào căn phòng: “Mộ Mộ, Tịch Tịch, nhanh đi ra ăn cơm!”
“Tới đây!” Hai âm thanh vang lên cùng lúc, Lý Mộ ra đầu liếc mắt thấy được
Lục Huyền Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, đi tới phía anh.
“Chú tỉnh rồi?”
Lục Huyền Lâm không ngờ Lý Mộ chẳng ngạc nhiên gì khi anh ở đây, còn
chào hỏi với anh.
“Sao con biết chú ở đây?”
Lý Mộ ngồi xuống cạnh anh, cười hì hì ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh: “Bởi vì
con đã tỉnh lại lúc mẹ nấu ăn, sau đó giúp mẹ rửa đồ ăn mới trở về phòng
chơi.”
Nhóc quỷ này, từ khi gặp được bé ở nghĩa trang, vừa nhìn đúng là rất lanh
trí, không hổ là con anh.
“Con còn giúp mẹ rửa rau?” Điều này khiến anh hơi kinh ngạc, dù sao lúc
anh còn nhỏ như vậy cũng không làm những thứ này, ai ngờ câu trả lời tiếp
theo của Lý Mộ làm chua sót lòng anh.
“Bởi vì chỉ có một mình mẹ làm những việc này, rất vất vả, có vài lần bận
quá, không cẩn thận bị phỏng tay.” Lý Mộ vô cùng chăm chú giải thích, nói
xong thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, trên mặt đầy vui mừng: “Bây giờ chú tới,
dự định sau này sẽ giúp mẹ sao?”
“Mộ mộ!” Không chờ Lục Huyền Lâm trả lời, một thanh âm đột nhiên truyền
đến, ngắt đoạn đối thoại giữa hai người, Lý Tang Du mặt mày không dễ nhìn
nhìn chằm chằm Lý Mộ: “Bảo con tới ăn cơm không nghe thấy sao?”
Lý Mộ lập tức ngậm miệng, hậm hực cúi thấp đầu, cậu còn tưởng rằng mẹ
tha thứ cho ba rồi chứ, xem ra con đường ba theo đuổi vợ còn rất xa…
Có điều vào lúc Lý Mộ rời đi, Lục Huyền Lâm nói một câu vào tai cậu:
“Không chỉ giúp mẹ con, còn sẽ ở cùng một chỗ với mẹ con, mặc dù mẹ còn
giận, nhưng chú sẽ không từ bỏ. Ngoan, đi ăn cơm trước.”
Lý Mộ nghe lời này, trong nháy mắt sáng mắt ra, kỳ thật cậu đã sớm nhìn ra
Lục Huyền Lâm yêu thương mẹ , cũng biết năm đó Lục Huyền Lâm là bởi vì
tổn thương mẹ quá sâu mới khiến mẹ nổi giận bỏ đi, mẹ mặc dù nói tuyệt
tình ngoài miệng, nhưng là vẫn còn có cảm tình với Lục Huyền Lâm.
Nếu chú đã muốn theo đuổi mẹ, cậu đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Thấy Lục Huyền Lâm tự giác rời đi khi bọn nhỏ đang ăn, Lý Tang Du mới thở
phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không muốn đối mặt anh, cũng không biết nên đối mặt anh thế
nào, tối hôm qua là một ngoại lệ, chuyện như vậy hẳn là sẽ không xảy ra
nữa.
Ai ngờ ngày thứ hai anh lại tới, hơn nữa còn là thừa dịp lúc cô không phát
giác, chờ cô phát hiện, Lục Huyền Lâm ở phòng khách cùng hai đứa trẻ chơi
đùa. Đồng thời phòng khách thêm một chiếc valy.
“Tang Du.” Lục Huyền Lâm ôm Tịch Tịch chơi đùa đầu nhìn về phía cô, trong
ánh mắt tràn đầy ôn nhu không giấu kín. Lý Tang Du còn không lấy lại tinh
thần từ cảnh tượng ấm áp vừa rồi, lại bị âm thanh ôn nhu của Lục Huyền
Lâm gọi cho ngơ ngẩn.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
gọ g g
Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Tịch Tịch lúc nào thì hòa hợp với Lục
Huyền Lâm thế này? Trong tích tắc, Tịch Tịch chạy tới, ôm chặt đùi Lý Tang
Du, giọng con nít làm nũng: “mẹ, chú bị đuổi khỏi nhà, thật đáng thương,
chúng ta thu nhận chú ấy có được hay không.”
Bị đuổi khỏi nhà? Thu nhận? Nói gì vậy? Đường đường cậu ấm nhà họ Lục,
sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, Lý Tang Du có chết cũng không tin.
Vừa nghĩ tới có thể là Lục Huyền Lâm chơi trò lừa gạt con nít, Lý Tang Du
hơi giận: “Anh Lục, chưa được chủ nhà đồng ý, anh đây là tự tiện xông vào
nhà dân, tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh.”
Đương nhiên Lục Huyền Lâm nhìn ra cảm xúc của cô, biết cô đã hiểu lầm cái
gì, thở dài một hơi, ánh mắt anh nóng bỏng đón lấy cô.
“Chúng ta nói chuyện đi, Tang Du.” Dứt lời, Lục Huyền Lâm bản năng đi về
phía cô, muốn kéo tay cô.
Lý Tang Du giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau, vẻ mặt càng thêm lãnh
đạm: “Không có chuyện gì để nói, tôi đã nói rõ với anh Lục rồi.”
Những lời nói không chừa cho đường lui của cô, sự phản kháng mạnh mẽ
của cô khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy thất bại lần nữa, nghĩ đến trước đây
thái độ của mình đối với cô cũng là thế này, thậm chí còn tuyệt tình hơn, anh
áy náy sâu sắc.
Đúng vậy, chính anh cũng không thể tha thứ cho chính mình, sao có thể ép
cô chấp nhận anh ngay?
Anh biết rất rõ lúc đó anh đối với cô vô cảm đến nhường nào, bây giờ anh
muốn yêu cô nhiều hơn, muốn ôm cô vào lòng và tâm sự những nhung nhớ
bao nhiêu năm sau khi cô rời đi. Cũng giống như vừa rồi, ngay khi nhìn thấy
cô, anh không thể nhịn được vươn tay ra kéo cô vào lòng.
Anh cuối cùng thu tay về, cứng ngắc xuôi ở bên người, hai mắt mờ mịt
g y g g g ị
không chút tia sáng, ngay cả lời giải thích cũng trở nên nhàn nhạt vô lực: