NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 36 Cướp ngân hàng

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 36 Cướp ngân hàng
Prev
Next

Chương 36: Cướp ngân hàng
Dược Kỳ Hoàng bắt mạch lại cho bà Lý lần nữa, điều khiến ông ta kinh ngạc là, mạch tượng thật sự thay đổi rồi, tốt hơn trước rất nhiều!
Có chẩn đoán của Dược Kỳ Hoàng, bà Lý và Lý Ham Hậu càng biết ơn Tiêu Viễn hơn, đây thật sự là ơn cứu mạng!
Ánh mắt Lý Thắng nhìn Tiêu Viễn cũng thay đổi, thần y thời nay à?
Nếu có thể giữ anh ở lại bệnh viện số 2, vậy chẳng cần bao lâu, bệnh viện số 2 có thể nổi tiếng trong giới y học thế giới!
“Tiêu Viễn, không, cậu Tiêu à, hai ta có thể nói chuyện không?”
“Nói chuyện gì?” Tiêu Viên có chút kì quái.
“Ha hả, có lẽ thằng nhóc này có ý muốn giữ cậu là bệnh viện làm bác sĩ đây” Dược Kì Hoàng khá hiểu người học sinh này của mình, cười nói.
“A? ở lại bệnh viện? Làm bác sĩ?”
“Đúng đúng, cậu Tiêu, chỉ cần cậu bằng lòng ở lại bệnh viện, tôi sẽ cho cậu đãi ngộ cao nhất, thế nào?”
// ft
“Chức danh chủ nhiệm, thế nào?1
“Anh Lý, anh đừng làm khó tôi, tôi không có hứng thú làm bác sĩ…” Tiêu Viễn cười khổ lắc đầu.
“Được rồi, Lý Thắng, đừng làm cậu Tiêu khó xử nữa! Đỉ đỉ, đến văn phòng của con, thầy kiểm tra thân thể cho, xem đã yếu tới mức nào rồi!” Dược Kỳ Hoàng cười nói.
Thầy đã mở miệng, Lý Thắng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành nóỉ một câu chưa bỏ ý định: “Cậu Tiêu, nếu ngày nào đó muốn làm bác sĩ, nhớ liên hệ với tôi!”
“ừm ừm, nhất định!”
Tiêu Viễn gật đầu, trong lòng lại lén nói thầm, so với cứu người, anh càng am hiểu giết người hơn!
Sau khi Dược Kỳ Hoàng nói thêm với bà Lý mấy câu, rời khỏi phòng bệnh với Lý Thắng, đi vào văn phòng viện trưởng.
“Thầy, Tiêu Viễn này là người ở đâu?” Cuối cùng Lý Thắng cũng không nhịn được hỏi.
“Thầy cũng không biết.”
“Cái gì? Thầy cũng không biết?” Lý Thắng ngơ ngác.
“Hôm qua thầy mới quen…” Dược Kỳ Hoàng thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trước đó, Lý Thắng nghe được trợn mắt há hốc mồm.
“Thầy, vậy thầy cảm thây, Tiêu Viễn phải có lai lịch gì?”
Dược Kỳ Hoàng nheo mắt, chậm rãi nói: “Thế giới này không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta, có vài mặt con không tiếp xúc tới được… Hắn, có lẽ chính là một người ở mặt khác, cũng có thể là con cháu của thế gia Đông y nào đó, đương nhiên, những cái này đều là suy đoán của thầy.”
“Một mặt khác? Có ý gì?”
“Đừng hỏi nhiều, đợi con đi thêm vài bước về phía trước, có lẽ sẽ tiếp xúc được.” Dược Kỳ Hoàng lắc đầu: “Còn có, chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài, miễn gây ra sóng gió!”
‘Vâng! Thầy, mẹ của Lý Ham Hậu, thật sự có thể sống thêm ba năm ư?”
Dược Kỳ Hoàng nhìn mắt Lý Thắng, gật đầu: “Xem mạch tượng thì có thể!”
tt „
“Đúng là phương pháp đoạt mệnh nghịch thiên mà, thầy cũng rất khiếp sợ! Được rồi,
không nói tới cậu ta nữa, đưa tay cho thầy.” Dược Kỳ Hoàng không nói nhiều thêm, ông ta tin người học sinh này biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lý Thắng gật đầu, đưa tay qua: “Thầy, lần này thầy tới Long Hải mấy ngày?”
“ở thêm dăm ba ngày nữa, sao thế?”
“Ai, nếu sớm biết thầy tới Long Hải, con đã không cho Tiểu Huyên ra ngoài tham gia hội thảo rồi.”
Dược Kỳ Hoàng nghe được hai chữ “Tiểu Huyên”, lộ ra nụ cười hiền từ: “Ha ha, lần sau rồi gặp vậy, thầy cũng không nói với con bé là thầy tới Long Hải, con bé ở với con thế nào?”
“Rất tốt, đứa nhỏ này tốt bụng thiện lương, y thuật còn cao siêu như vậy, được đồng nghiệp và bệnh nhân yêu thích vô cùng”
“Ha ha, chưa gây phiền toái cho con chú?”
“Không có, bây giờ cô ấy đã là bảng hiệu số một của viện hai rồi.”
Dược Kỳ Hoàng cười, sau đó nghĩ đến cái gì đó: “Không ai biết thân phận con bé chú?”
“Không ạ.”
‘Vậy là tốt, để con bé rèn luyện ở chỗ con
nhiều hơn đi!” Dược Kỳ Hoàng nói xong, buông cổ tay Lý Thắng ra, nhìn ông ta với ánh mắt cổ quái.
“Thầy, làm sao vậy?” Trong lòng Lý Thắng run rẩy: “Con không có vấn đề lớn chứ? Thầy đừng làm con sợ”
“Lý Thắng, là lãnh đạo, cũng phải chú ý sinh hoạt cá nhân một chút, phải biết tiết chế… Có hơi yếu ớt!”
“…” Trong nháy mắt mặt Lý Thắng đã tái xanh.
Trong phòng bệnh, bà Lý đã ngủ, trạng thái của Tiêu Viên cũng tốt hơn nhiều.
“Đại Ham, mấy ngày nay anh cứ ở lại bệnh viện với mẹ anh, trước mắt không cần tới công ty.”
“Anh Viễn, tôi phải bảo vệ anh.” Lý Ham Hậu khó xử nói.
tt n
Tiêu Viễn trợn trắng mắt: “Tôi cần anh bảo vệ à? Cho anh nghỉ mấy ngày, tới ngày kia có buổi tuyển dụng, anh đi qua lộ mặt là được.”
“Cảm ơn anh Viễn.” Lý Ham Hậu gật đầu,
anh ta thật thà, nhưng không ngốc, biết ai thật sự đối xử tốt với mình.
“Cảm ơn gì, lúc tôi không có việc cũng sẽ thường xuyên tới đây! Được rồi, tôi đi trước đây.”
“Tôi tiễn anh.”
Hai người ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trên giường bệnh, bà Lý vốn đang hôn mê, chậm rãi mở mắt ra.
Mắt bà nhìn cửa phòng bệnh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, khẽ thở dài, quyết định này của mình đúng không? Năm đó… Thôi, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên đi!”
Tiêu Viễn xuống đại sảnh dưới lầu, chẳng mấy chốc Dược Kỳ Hoàng và Lý Thắng cũng tới.
“Cậu Tiêu, đêm nay tôi mời, chúng ta ngồi cùng nhau tí, thế nào?”
“Ha ha, anh Lý, đêm nay tôi còn có chút việc hôm nào đi.” Tiêu Viễn cười uyển chuyền từ chối.
“Được, vậy hôm khác đì.” Lý Thắng cũng không ép buộc, gật đầu.
“Anh Lý, bên chỗ Lý Ham Hậu, phiền anh nhiều rồi”
“Yên tâmđỉ!
Tiêu Viễn lại nhìn Dược Kỳ Hoàng: “ông Dược, tôi đưa ông về?”
“ừm, đi nhờ cái xe, còn có thể hỏi cậu vài điều” Dược Kỳ Hoàng cười nói.
“Ha ha, ông Dược, những lời này của ông làm tôi xấu hổ chết mất.” Tiêu Viên cười khổ.
Vài phút sau, hai người lái Hummer rời khỏi bệnh viện số 2, đi tới cửa hàng thực phẩm thuốc trước.
Trên đường, Dược Kỳ Hoàng đưa ra một số vấn đề của phương diện y học, trong đó có rất nhiều vấn đề khiến ông ta bối rối, Tiêu Viễn cũng đưa cách nhìn của mình ra, ông già nghe được, đôi mắt không ngừng phát sáng.
“Đúng đúng, đúng là nghe vua nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách y mười năm…” Dược Kỳ Hoàng gật đầu liên tục.
Trong lòng Tiêu Viễn cười thầm, có mấy cách nhìn hoàn toàn không phải anh nghĩ ra, mà là thầy bói già nói, nhưng cái này không ảnh hưởng tới chuyện anh lấy nó ra để làm màu!
Nửa tiếng sau, Hummer dừng lại ở cửa cửa hàng thực phẩm thuốc.
“Cậu Tiêu, không ngồi tí à? Hai ta thảo
luận nghiên cứu tiếp…” Dược Kỳ Hoàng chưa đã thèm lắm nói.
“A, không được, tôi còn có chút việc, đợi hôm khác đi.”
Tiêu Viễn bất đắc dĩ, nhìn người ta có tinh thần ham học hỏi thế này, thảo nào có thể làm danh y, không phục không được!
“Vậy được, chúng ta liên hệ thường xuyên…”
“Được, ông Dược, ông chậm một chút.”
“Ha ha, được.” Dược Kỳ Hoàng mở cửa xe, vừa muốn đi xuống, bỗng nghĩ đến cáỉ gì, chậm rãi nói: “Cậu Tiêu, bà Lý, không giống như một người phụ nữ nhà nông bình thường!”
“Hả?” Tiêu Viễn sửng sốt.
“Ha ha, đi đây, liên hệ thường xuyên.” Dược Kỳ Hoàng không nói thêm nữa, xua tay, xuống xe đi vào cửa hàng thực phẩm thuốc.
Tiêu Viễn nhìn bóng dáng Dược Kỳ Hoàng, như suy tư gì đó.
Đợi tới lúc anh quay về công ty, đã sắp năm giờ, anh không dám lề mề, lập tức đưa chìa khóa cho Tân Lan.
Đương nhiên, không thể tránh khỏi, anh lại
bị Tần Lan đùa giỡn một chút, điều này khiến trong lòng anh phải nén giận, chết tiệt, trước kia đêu là anh đùa giỡn phụ nữ, có lúc nào bị phụ nữ trêu chọc như vậy đâu!
“Tòi sắp tan ca rồi, ngày mai cậu nhớ tới văn phòng của tôi đề hỗ trợ làm việc nha!” Tần Lan chơi đùa chìa khóa xe, nhìn Tiêu Viễn túng quẫn, cười quyến rũ nói.
“Chị Lan, đêm nay chị có cần hỗ trợ làm việc không?” Tiêu Viễn cười xấu xa một tiếng: “Nếu cần, em trai nguyện cống hiến sức lực làm chó làm ngựa!”
“Phải không? Thế cậu là chó, còn ngựa đâu?” Tân Lan đứng lên, đi tới cạnh Tiêu Viễn, hơi thở miên man.
“Mắng tôi à?” Tiêu Viễn nhìn khuôn mặt Tần Lan gần trong gang tấc, lông mày nhướng lên.
“Không, tôi chỉ tò mò kích thước… Chó và ngựa, không giống nhau, cậu nói xem?” Ánh mắt Tân Lan ngó qua chỗ nào đó của Tiêu Viễn, giọng điệu có chút suy nghĩ.
Tiêu Viễn sửng sốt, sau đó hiểu ra, vãi, cô gái này bẩn quá, nhưng anh thích!
“Hì, chị Lan, chị cảm thâỳ em là chó, hay là
ngựa đây?1
“Tôi còn chưa dùng bao giờ, sao mà biết được?”
“Thế chị Lan có hứng thứ dùng tí không?” Tiêu Viễn nói, ôm eo Tần Lan, ánh mắt, dừng trên bộ ngực cao ngất của cô ta.
Bốp.
Tần Lan vỗ vào mông Tiêu Viên một phát, suy nghĩ nói: “Hôm nay chị không có hứng, đợi hôm nào có hứng sẽ lật thẻ bài của cậu..” Nói xong cô ta lắc eo, đi đến cửa.
Tiêu Viễn ngây dại, mẹ nó chứ, cô gái này coi anh là cái gì?
“Ồ, đúng rồi, giúp em đóng cửa nha!” Đôi mắt quyến rũ của Tần Lan khẽ nhếch, hôn gió một cái, quay người rời đi.
// ff
Cộc cộc cộc, âm thanh giày cao gót dần đi xa, Tiêu Viễn mới phục hồi tinh thần, anh gật đầu nhìn nhìn: “Em trai, thiệt thòi cho mày rồi…”
Một tiếng chuông reo vang lên, Tiêu Viễn nghe điện thoại.
“A lô, Đỉnh Lực.”
“Anh Viễn, con đã mua hết đồ cần thiết rồi,
hẹn tối mai tới đây lắp đặt/
“Được, chuyện này cậu theo dõi đi.”
‘Vâng, anh Viễn!”
Vậy thì trước mắt cứ như thế, nếu có chuyện gì thì mai nói tiếp”
Tiêu Viễn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, đến văn phòng bên cạnh, khẽ gõ cửa.
“Mời vào.”
Tiêu Viễn mở cửa đi vào, thấy Tô Ngọc đang cúi đầu viết gì đó.
“Sếp Tổ, nên tan làm rồi”
“Được.”
Tô Ngọc thấy là Tiêu Viễn, cười gật đầu.
Sau khỉ thu dọn sơ qua một lượt, hai người rời khỏi văn phòng, chạy xe rời khỏi công ty.
“Chuyện tuyển bảo vệ, thế nào rồi? Bên bộ phận nhân sự có phối hợp không?” Trên xe, Tô Ngọc hỏi.
“Khá tốt, tôi nhất định sẽ khiến bộ phận bảo vệ sáng bừng lên.”
“ừm.” Tô Ngọc gật đầu, nghĩ đến cái gì: “Phi Ưng Bang không tới gây chuyện chú?”
vẫn chưa, tôi cũng đang đợi bọn họ.”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Viễn cũng thấy có chút kì quái, hiệu suất trả thù này cũng quá chậm rồi đấy? Chẳng lẽ Phi ứng Bang nhát gan như vậy?
Cứ coi như Phỉ Ưng Bang nhát gan đi, nhưng Lưu Đại Khuê cũng phải có chút động tĩnh chú?
“Đừng sơ suất, Phi Ưng Bang không phải là xã hội đen bình thường đâu.”
“ừ, tôi biết”
Tô Ngọc không nói nữa, mở mp3 trên xe lên, chỉ nghe thấy một tiếng còi báo động chói tai từ trong phát ra.
“Bây giờ thông báo một tin tức khẩn cấp tại địa phương, ở đường Đông Tam Cửu xảy ra một vụ án cướp ngân hàng, hiện cảnh sát đang truy kích bọn cướp cầm súng… Hy vọng mọi người sẽ tránh xa khu Đông Tam, tự chú ý an toàn của bản thân…”
“Cướp ngân hàng?”
Nghe tin thông báo này, Tô Ngọc hơi ngơ ngác, đây không phải là tình tiết trong TV mới có sao?
“A, nghèo đến điên fôỉ à?”
Tiêu Viễn bĩu môi, theo anh thấy, cướp
ngân hàng là một trong nhất tội phạm nguy
hiểm nhất, kẻ nqốc mới đi cướp nqân hànq!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 36 Cướp ngân hàng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com