Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 37 Thuần khiết
Chương 37: Thuần khiết
Họ đến trường trung học số 1 đón Tô Tiểu Manh sau đó lái xe về biệt thự Kim Hương.
“Chị à, chị đã nghe nói gì chưa? ở đường Đông Tam Cửu xảy ra chuyện rồi, có bọn tội phạm cướp ngân hàng ở đấy đây. Đỉnh con mẹ nó thật chứ!”
Vừa lên xe Tô Tiểu Manh đã bắt đầu nói lia lịa.
“Em nói cái gì vậy?”
Nghe thấy em gái chửi thề, Tô Ngọc cau mày lại.
“À, không có gì.”
Tô Tiểu Manh lè lưỡi, trông có phần hoạt bát đáng yêu.
“Không được nói bậy nghe chưa? Đường đường là một cô gái gia giáo lại nói bậy như vậy, thì còn gì là tố chất nữa? Em học cái này từ ai vậy hả?”
“Cái… cái này em học từ Tiêu Viễn đấy!”
Tô Tiểu Manh đảo mắt, chỉ vào Tiêu Viễn nói lớn.
“Cái gì?J
Tiêu Viễn còn đang nghe hai chị em nói chuyện, nghe đến đây suýt chút nữa nhấn ga tông vào đuôi xe đằng trước!
“Này, Tiểu Manh, tôi chưa từng dạy cô nói bậy đâu nhé! Một chàng trai vừa có tố chất vừa có khí chất vừa đẹp trai giống như tôi đây, sao có thể chửi thề được chứ?”
Tiêu Viễn quay đầu, không nhịn được mà thanh minh cho bản thân. Nếu không, trong lòng cục cưng thực sự rất tủi thân!
“Hừ! Cỡ như anh mà cũng được xem như là chàng trai vừa có khí chất, tố chất và đẹp trai sao? Anh rõ ràng chỉ là một ông già héo hon mà thôi!”
Tô Tiểu Manh trợn mắt, khinh thường đáp.
“Ông già cũng được, như vậy càng dai.”
Tiêu Viễn cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý sự đả kích của Tô Tiểu Manh.
Tô Ngọc nhìn hai người cãi nhau, nở ra một nụ cười. Xem ra em gái nhỏ đã dần dần chấp nhận sự tồn tạỉ của Tiêu Viễn rồi. Nếu không cũng sẽ không cãi nhau với anh.
Vê tới biệt thự, Tô Tiểu Manh lên lầu học bài, Tô Ngọc cũng thay quần áo ở nhà, bắt đầu bận rộn làm bữa tối.
Còn Tiêu Viễn thì lại không có việc gì làm. ở trong phòng một lúc rồi lại chạy xuống phòng khách xem tivỉ.
Khoảng nửa tiếng sau, Tô Ngọc làm xong bữa tối, Tô Tiểu Manh cũng xuống lầu.
“Tiêu Viên, lại đây ăn cơm đỉ.”
Tô Ngọc đặt xong bát đũa, rồi gọi Tiêu Viễn.
“Hừ, cơm đã nấu xong rồi mà còn phải gọi nữa? Có cần chị tôi đút cho anh ăn luôn không?”
Tô Tiểu Manh không vui nói.
“Ha ha ha, được thôi. Chỉ cần chị cô đồng ý thì tôi cũng không phản đối đâu.”
“Anh…”
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Dọc đường đi đã cãi nhau rồi, mau ăn cơm đi!”
Tô Ngọc bất lực cười, bưng đồ ăn cho hai người.
“Em mới không thèm cãi nhau với anh ta. Ai mà biết thì đây là vệ sĩ của nhà chúng ta, còn ai không biết thì còn tưởng đây là ông lớn của nhà chúng ta đây!”
“Được được được, Tô nhị tiểu thư dạy bảo
như vậy là đúng. Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ lo liệu bữa sáng, được chú?”
Tiêu Viễn sao có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của Tô Tiểu Manh, bèn chủ động nói.
“Đây là anh nói đấy nhé. Không có ai ép anh đâu!”
Quả nhiên, ánh mắt Tô Tiểu Manh hiện lên sự vui mừng, nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói.
“Tiêu Viễn, anh đừng nghe Tiểu Manh nói bừa. Bữa sáng để tôi làm là được rồi”
Tô Ngọc trừng mắt nhìn em gái nhỏ, nói với Tiêu Viễn.
“Ha ha, đã quyết định như vậy rồi. Dù sao buổi sáng tôi cũng không ngủ được! Còn nữa, tôi thấy gần đây cô rất mệt, vậy nên buổi sáng nên nghỉ ngơi thêm một chút đi” Tiêu Viễn cười nói.
Trong lòng Tô Ngọc ấm áp, gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người vừa cười vừa nói mà ăn xong bữa tối. Trong lòng Tiêu Viễn cũng hiếm khỉ được bình tĩnh lại như thế này. Đây chính là cảm giác được ở nhà sao?
Sau khi ăn tối xong, ba người thu dọn bàn
ăn, rồi ngồi trên ghế sopha xem tỉ vỉ.
“Các bạn nhân dân từ khắp các thành phố thân mến, chiều hôm nay ngân hàng XXX trên đường Đông Tam Cửu đã bị cướp, nhóm cướp tổng cộng có bảy người. Ba người đã bị cảnh sát bẳn chết, còn lại bốn người đã chạy trốn… Mấy ngày gần đây, các bạn hãy hết sức giảm thiểu việc đi ra ngoài, cần chú ý hơn đến an toàn của bản thân…”
Trên thời sự buổi tối của Long Hải, nữ MC xinh đẹp nghiêm túc đưa tin cùng lúc xuất hiện một số hình ảnh do camera giám sát ghi lại. Trên đó có góc nghiêng và bóng lưng của tên tội phạm có mang súng.
“Còn chưa bắt được sao. Mấy tên cảnh sát này thực sự vô dụng quá.”
Tô Tiểu Manh nhìn tên tội phạm trên tivi, bĩu môi nói.
“Tiểu Manh, mấy ngày này em cũng phải nhớ chú ý an toàn. Tan học rồi không được đi đâu cả, đợi bọn chị qua đón em về, đã nghe chưa?”
Tô Ngọc hơi lo lắng, bốn tên tội phạm dều có súng, độ nguy hiểm rất lớn.
“Chị, Long Hải lớn như vậy, sao em có thể
đụng phải bọn chúng cơ chứ!
“Nghe lời của chị!”
“Rồi rồi. Em tan học rồi sẽ ngoan ngoãn về nhà cùng hai người!” Tô Tiểu Manh bất lực. Bao giờ mới có thể làm được cục cưng ngoan ngoãn đây?
“Mấy tên tội phạm này không đơn giản!”
Tiêu Viễn nhìn ti vỉ, chậm rãi nói.
“ô? Sao lại nói như vậy?” Tô Tiểu Manh tò mò hỏi.
“Tất cả đều là ak47, còn trang bị cả áo chống đạn và lựu đạn… Đây chắc chắn không phải là tội phạm bình thường, lực lượng cảnh sát Long Hải phải đau đầu rồi!”
Còn một nguyên nhân quan trọng khác mà Tiêu Viễn không nói đó là Tiêu Viễn có thể cảm nhận được sát khí trên người của bọn tội phạm này…
Mấy tên này khẳng định đã từng ra chiến trường, hai tay đã dính đầy máu tươi. Rất có thể chính là lính đặc chủng đã giải ngũ.
“Oa, nghe có vẻ rất lợi hại. Chẳng lẽ sẽ xảy ra một cuộc đọ súng trên đường phố giống như trong phim bom tấn của Hollywood sao?” Tô Tiểu Manh có phần phấn khích hỏi.
“Có thể. Nếu muốn giải quyết mấy tên tội phạm này, cảnh sát Long Hải nhất định phải trả một cái giá lớn!”
Khi Tiêu Viễn nói, trong mắt hiện ra sự nghi hoặc. Vì sao bọn chúng lại muốn cướp ngân hàng chứ? Nếu là vì tiền, thì có rất nhiều hành vỉ phạm tội có thể kiếm nhiều tiền hơn mà độ nguy hiểm còn nhỏ hơn so với cướp ngân hàng nhiều. Ví dụ như bắt cóc người giàu…
Lúc đầu, anh còn cho rằng là mấy tên ngốc nghèo đến phát điên cầm mấy khẩu súng đi cướp ngân hàng. Bây giờ xem ra, rõ ràng không phải là như vậy!
“Anh Viễn, anh là Binh Vương đặc chủng mà nhìn thấy cảnh này, không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tinh thần chính nghĩa bùng nổ gì đó sao? Anh không định ra tay, làm gỏi mấy tên tội phạm này rồi trở thành anh hùng sao?” Tô Tiểu Manh xúi giục.
Tiêu Viễn liếc nhìn Tò Tiểu Manh, trả lời một câu: “Tôi ăn no rửng mỡ chắc?”
“Còn nữa, tôi không phải là Binh Vương đặc chủng. Tôi chỉ là một người nuôi heo thôi.”
“Cái gì? Nuôi heo sao?1
Tô Tiểu Manh hai mắt mở to.
“Đúng vậy, tòi nói cho cô nghe, tòi là chuyên gia nuôi heo nhỏ bé của liên đội chúng tôi đây..”
Tô Ngọc bất lực vỗ trán. Tên này lại thế nữa rồi…
“Tôi lên lầu tắm rửa đây. Hai người nói chuyện đi”
/zVâng vâng.” Tô Tiểu Manh gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Viễn: “Anh nói dối đúng không? Con heo nào có thể nhảy cao hơn hai mét chứ…”
“Không có nói dối, thật đó, thành tỉnh rồi…”
“Không đúng, không phải anh với anh… Tô Vân Phi là chiến hữu sao? Anh ấy cũng nuôi heo sao?” Tô Tiểu Manh nghĩ tới gì đó rồi trừng mắt. Nếu anh trai thực sự nuôi heo ở quân đội, vậy cô ấy không thể nào chấp nhận nổi!
“Tất nhiên là không phải rồi, anh trai cô là Binh Vương siêu cấp, sao tôi có thể so sánh được với anh trai cô chứ. Tôi còn không xứng làm tay sai cho anh ấy nữa kìa…” Tiêu Viễn vừa khen Tô Vân Phỉ, vừa thầm lẩm bẩm. Lão Tô à lão Tô, ông đây vì để đề cao hình tượng cao đẹp của anh trong lòng em gái anh mà đã tự hủy hoại đi hình tượng của mình rồi đấy!
Khóe miệng Tô Tiểu Manh bất giác cong lên: “Xem như anh biết tự lượng sức mình.”
“Ha ha, Tiểu Manh, anh trai cô là đại anh hùng đây. Tôi kể cho cô nghe chuyện của anh ấy nhé..” Tiêu Viễn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, chuẩn bị xoa dịu quan hệ anh em giữa hai người.
“Được… mà không được. Hừ, ai muốn nghe chuyện của anh ta cơ chứ. Anh ta là anh ta, tôi là tôi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tiểu Manh sa sầm lại.
it ft
Tiêu Viễn bất lực, chỉ đành gật đầu, đổi chủ đề: “Tiểu Manh, cái tên Doãn Hạ đó còn làm phiền cô không? Nếu cậu ta còn làm phiền cô, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
“Anh giải quyết kiểu gì?” Tô Tiểu Manh tò mò hỏi.
“Tôi giúp cô đánh gãy một chân của cậu ta, thế nào?” Tiêu Viễn giả bộ hung dữ nói.
“Được thôi, vậy anh nhanh đi đánh gãy chân cậu ta đi!”
tt ft
Tiêu Viễn chết lặng. Mẹ nó, con gái thời nay dều tàn nhẫn như vậy sao? Sao lại không
hành động theo lẽ thường như vậy? Không phải cô nên nói những lời như kiểu không cần đâu, như vậy quá tàn nhẫn rồi hay sao?
“Anh tính khi nào đi đánh gãy chân cậu ta vậy? Nói thời gian đi, tôi giúp anh lên kế hoạch!”
“Khụ, cái gì ấy nhỉ, Tiểu Manh à, giáo viên không dạy các cô, phải hòa đồng thân thiện, tương thân tương áỉ với bạn học sao?”
“Xì, không có gan làm thì thôi đi. Không thèm để ý anh nữa!”
Tô Tiểu Manh khinh thường nói, rồi lên lầu.
Tiêu Viễn nhìn bóng dáng của Tô Tiểu Manh mà vỗ vào mồm. Trẻ con thời nay thực sự khiến người ta khó hiểu!
Xem ti vi được một lúc, Tiêu Viễn về phòng, đánh răng rửa mặt xong rồi nằm lên giường, suy nghĩ lung tung.
Đang suy nghĩ, anh lại nhớ đến tất cả những gì đã xảy ra ở Naga. Ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn xương trên tay trái. Chiếc nhẫn này rốt cuộc đang ẩn chứa bí mật gì chứ?
Buổi sáng ngày thứ hai, Tiêu Viễn làm bữa sáng.
Khi chị em nhà họ Tô đỉ xuống lầu, bữa sáng thơm phức đã được dọn lên trên bàn ăn. Trứng chiên vàng óng, khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.
Tô Tiểu Manh vài miếng đã ăn xong trứng chiên, hiếm khi khen Tiêu Viễn một câu. Điều này khiến cho người sau cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa hãnh diện. Sau đó trong lòng lại thầm mắng mình không có tiền đồ, sao lại rẻ mạt như thế chứ?
Ăn sáng xong, một người thì đi học còn hai người đi làm, lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Tiêu Viễn trước tiên đi dạo ở công ty một vòng, sau đó đến phòng giám sát để xem video giám sát. Cuối cùng mở một cuộc họp buổi sáng ở bộ phận an ninh. Sau khi xác định không có gì bất thường mới đến văn phòng của Tần Lan.
Đây là việc mà hôm qua anh đã đồng ý với Tần Lan. Anh cảm thấy nếu tiếp tục không làm việc nữa, Tần Lan sẽ thiến anh mất!
Vả lại, mặc dù đi làm có hơi mệt, nhưng có thể ở chung một phòng với một người phụ nữ cực phẩm như Tân Lan, thỉnh thoảng lợi dụng nhìn ngực, hay nhìn đôi chân trắng nõn gì đó. Cũng thú vị hơn chơi game nhiều.
Nói theo một câu thịnh hành ở trên mạng đó là hai chân này, đủ để anh chơi được một tháng rồi!
Buổi trưa, Đinh Lực gọi điện cho Tiêu Viễn, hẹn cùng đi ra nhà ăn ăn cơm, nhưng lạỉ bị từ chối.
Nực cười, có một người đẹp cực phẩm như Tân Lan ở bên cạnh, ai lại đi ăn cơm với một gã đàn ông cơ chú?
Khỉ Tiêu Viễn cùng Tân Lan xuất hiện ở nhà ăn công ty, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Nam thì ghen tỵ nữ thì tò mò. Tên này là ai vậy?
Sau đó, những chuyện liên quan đến Tiêu Viễn dần dần được lưu truyền trong công ty. Bao gồm cả việc anh đánh Nhậm Khôn, hành hạ Lưu Đại Khuê, cưỡng chế lên chức, chống lại Phi Ưng Bang v,v… toàn bộ dều bị lộ ra ngoài!
Từng việc như vậy, khiến rất nhiều người há hốc mồm. Tên này không dê chọc vào đâu!
Có một vài cô gái, khi nhìn Tiêu Viễn Lân nữa, trong mắt đều sáng lấp lánh. Quá ngầu rồi, đây mới là người đàn ông mạnh mẽ chân chính này!
Tất nhiên, cũng có một vài tin đồn, nói rằng
anh dựa vào việc qua lại với Tân Lan nên mới có thể nhanh chóng được thăng chức như vậy
v,v…
Đối với những tin đồn này. Tiêu Viên chỉ cười cho qua. Chỉ là một đám ngu ngốc không ăn được bèn đạp đổ mà thôi. Nếu cho phép bọn họ được qua lại, không chừng còn vui vẻ đến mức lắc mông nữa kìa!
Vả lại, anh với Tân Lan rất thuần khiết đấy!
ừ, ít nhất là bâv qiờ vẫn còn thuần khiết!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks