Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 39 Con dao nhọn
Chương 39: Con dao nhọn
Khí thế cực kì mạnh mẽ, thổi quét qua cả hiện trường, khiến không ít người ở đó sinh ra áp lực!
Đặc biệt là Lưu Đại Khuê bay ngược về, ngã trên đất, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hắn phun ra một ngụm máu, khiếp sợ trợn mắt nhìn bóng dáng Tiêu Viễn, tên này là đại sư võ học ư?
Thế giới trần tục, dùng võ lực hoặc sức chiến đấu đề phân chia mơ hồ, chia làm không xếp hạng, hạng ba, hạng hai, hạng nhất và đại sư võ học… Đại sư võ học chính là đạỉ sư đạt tới tiêu chuẩn, hoàn toàn có trình độ để mở tông lập phái, mở võ quán nhận đồ đệ!
Đương nhiên, đây chỉ là phân chia mơ hồ, cũng không có giới tuyến quá rõ ràng, nhưng sát khí mãnh liệt và hơi thở khủng bố do Tiêu Viễn phát ra, lại khiến người ta sợ hãi từ đáy lòng!
Có điều, chính cái gọi là người không biết không sợ, Nhậm Khôn thấy Tiêu Viên ra tay, lập tức hưng phấn, hắn la lớn nói: “Anh Quân, anh Báo, nhanh, mau đánh gãy chân thằng nhóc này cho tôỉ, để hắn quỳ gối trước mặt tôi…”
Rầm!
Không chờ Nhậm Khôn hét xong, anh Báo bay ngược ra ngoài, nện mạnh xuống bên cạnh bàn, phun một ngụm máu tươi, nhìn thấy ghê người!
“A!”
Đồng Nhan phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, sẽ không đánh chết người chú?
Két!
Tiếng hô của Nhậm Khôn đột nhiên im bặt, sao có thể?
Anh Báo chính là cao thủ hạng nhất!
Không đợi hắn phục hồi tỉnh thần, Tiêu Viễn đã tới gần một người đàn ông trung niên khác, đánh ra một chưởng, người phía sau lảo đảo lui về!
“Tôi nhận thua…”
Người đàn ông trung niên kêu lớn tiếng, ông ta hiểu rõ, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của thanh niên trước mắt này, lực chiến đầu kém nhau quá lớn!
“Nhận thua? ông cho rằng đây là võ đài à?”
Tiêu Viễn cười lại, thế tấn công càng hung
hiểm hơn, anh Quân này mạnh hơn anh Báo một chút, nhưng vẫn không được như cũ!
Rầm rầm râm.
Hai người va chạm liên tục, người đàn ông trung niên bị đấm cho khí huyết dâng trào, cuối cùng không chịu được nữa, há mồm ‘phụt’ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Rầm.
Lại là một tiếng vang trầm, Tiêu Viễn đánh một đấm lên bụng người đàn ông trung niên, người đằng sau va vào thiết bị thể hình, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn ba người ở giữa, biểu cảm không giống nhau.
Cho dù là anh Báo hay anh Quân, đều không có thực lực để chiến tiếp, tất cả đã bị thương nặng.
Có thể nói, cuộc chiến kết thúc rồi.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, còn chưa tới ba phút, mà tất cả thực lực Tiêu Viên bày ra lại khiến mọi người kỉnh sợ!
Bao gồm Lý Ham Hậu!
Anh ta nheo mắt, sau đó ánh mắt nóng
bỏng, anh Viễn còn lợi hại hơn cả tưởng tượng, sau này cuối cùng cũng có người đánh nhau cùng rồi!
“Thằng cha kia, muốn chạy hả?”
Bỗng nhiên, một tỉêhg gầm gừ như sấm truyền ra, chỉ thấy Lý Ham Hậu phát động công kích như một con gấu hoang, nhào tới cửa với tốc độ cực nhanh, sau đó ‘bang bang’ hai tiếng, Nhậm Khôn và Lưu Đại Khuê bị anh ta đạp cho mỗi người một phát về chỗ.
“Ai da…”
Nhậm Khôn phát ra tiếng hét thê thảm, quay cuồng trên mặt đất vài vòng, ngã xuống đất.
Lưu Đại Khuê cũng không tốt hơn, mạnh mẽ cắn răng chịu đau, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn biết, hôm nay không báo thù được, hơn nữa muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy!
“Anh Viễn, dạy dỗ hai tên này thế nào?”
Lý Ham Hậu khoanh tay, tựa vào chỗ cửa.
“Ha ha.”
Tiêu Viễn cười, anh nhìn xung quanh một
vòng, thấy người đến xin việc, tất cả đều nhìn anh với ánh mắt kinh hãi, âm thầm lắc đầu, được lắm, lần này còn chẳng cần ra oai phủ đầu, nếu thật sự vào công ty rồi, có lẽ cả đám đều nghe lời như con cừu non luôn!
“Nhậm Khôn, cậu chủ Nhậm, vừa rồi anh nói cái gì?”
Tiêu Viễn đè nén các suy nghĩ, đi về phía Nhậm khôn, vẫn nên xử lí hai thằng không biết sống chết này trước rồi nói.
“Tao, tao chưa nói gì… Tiêu Viễn, tao cảnh cáo mày, tốt nhất là mày đừng chạm vào tao, nếu không ông già nhà tao sẽ không tha…”
Bốp!
Không đợi Nhậm Khôn nói xong, một cái tát như cái quạt hương bồ đã vỗ vào gáy hắn, sức mạnh to lớn, khiến hắn suýt nữa lao đầu xuống đất, trong óc ong ong ong không ngừng, chắc chắn là bị chấn động não nhẹ rồi!
“Dám uy hiếp anh Viễn, tôi sẽ đánh anh!”
Lúc Lý Ham Hậu không biết gì, đi tới sau Nhậm Khôn, Ồm Ồm nói.
“Mẹ mày…”
Nhậm Khôn dùng sức lắc đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó quay
đầu rống giận với Lý Ham Hậu.
Bốp.
Lại là một cái tát khác, lần này sức mạnh còn lớn hơn, khiến hắn xoay hai vòng tại chỗ, phun ra hai cái răng hàm có máu.
“Dám mắng mẹ tôi, tôi sẽ đánh anh!”
Khuôn mặt thật thà của Lý Ham Hậu, trở nên hung ác hơn.
Nhậm Khôn ngơ ngác, thật sự bị đánh cho ngu người, cả khuôn mặt tê tái, mà trong não cũng ong ong, thậm chí rớt cả răng mà vẫn chưa thấy đau…
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, mấy ngày trước, cái tát kia của Tiêu Viễn thật sự quá dịu dàng, so với tên người gấu này thì cái tát của Tiêu Viễn chính sự vuốt ve dịu dàng!
Tiêu Viễn ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, vốn dĩ anh còn nghĩ phế đi một chân của Nhậm Khôn, bây giờ thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, thật sự không đành lòng ra tay lắm!
“Nhậm Khôn, còn tùy hứng nữa không?”
Nhậm Khôn ra sức lắc đầu, hai cao thủ cũng quỳ rạp xuống đất hộc máu rồi, còn có thể tùy hứng gì nữa!
‘Vậy còn muốn đánh gãy một chân của tôi, bắt tôi quỳ gối trước mặt anh nữa không?”
Tiêu Viễn lại hỏi một câu, âm thanh thoáng lạnh.
Anh là người có thù tất báo, người khác đánh anh một tát, thì anh chắc chắn sẽ cho người kia một tát thêm một đạp… Nhậm Khôn đã muốn đánh gãy một chân của anh, muốn anh quỳ xuống, vậy thì anh cũng không định nhẹ nhàng buông tha cho tên này!
“Không, không được…”
Rầm.
Tiêu Viễn đá vào bụng Nhậm Khôn một phát, người kia té lăn ra đất, kêu thảm thiết thành tiếng.
“Nhớ kĩ, một lần hai lần không có ba lần, nếu còn có lần sau, tôi sẽ khiến nửa đời sau của anh phải nằm trên giường!”
Tiêu Viễn dẫm lên ngực Nhậm Khôn, âm thanh lạnh băng, sát khí bắn ra bốn phía.
“Tao, tao không dám nữa”
Cảm nhận được sát khí lạnh băng của Tiêu Viễn, Nhậm Khôn run lập cập, nổi sợ xuất hiện từ tận đáy lòng.
“Cút!”
Tiêu Viễn lười so đo với Nhậm Khôn, nếu thằng cha này còn dám tới trả thù, thế thì anh thật sự không ngại, khiêh hắn trả một cái giá lớn đầy thảm thương đau khổ!
‘Vâng vâng..”
Nhậm Khôn không còn diêu võ dương oai như lúc vừa tới nữa, hắn bò dậy, chạy lảo đảo ra ngoài, không dám nói thêm một câu tàn nhẫn nào nữa.
“Còn các người, cút!”
Tiêu Viễn chỉ vào hai người anh Báo và anh Quân, hai người này chắc đã cầm tiền của người ta rồi, hơn nữa cũng bị thương nặng, cho nên anh cũng lười dạy dỗ bọn họ.
Anh Quân và anh Báo đỡ nhau, không dám nói một câu, chậm rãi rời khỏi phòng họp.
Thân thể Lưu Đạỉ Khuê khẽ run, Nhậm Khôn đi rồi, anh Quân và anh Báo cũng đi mất, chỉ còn lại mình hắn…
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Viễn dừng trên người hắn.
“Lưu Đại Khuê, lặp lại những lời vừa rồi anh mới nói đi.”
“Tiêu Viễn, ha ha, vừa rồi tôi chưa nói gì cả… à, hôm nay tôi nghe nói công ty tuyển người, tôi nghĩ, dù sao thì trước kia tôi cũng là người của công ty, nên về xem có thể giúp đỡ gì đó hay không…” Gương mặt Lưu Đại Khuê tươi cười nói.
“Phải không? Vừa rồi tôi nghe lầm à? Hình như anh bảo tôi quỳ xuống, sau đó cút khỏi công ty mà?”
“Tiêu Viển, hai ta từng là đồng nghiệp, sao tôi có thể bắt cậu quỳ xuống được? Nghe nhầm rồi, chắc chắn cậu nghe nhầm rồi!”
“A, nghe nhầm!”
Tiêu Viễn cười, nụ cười có chút sâu xa.
Lưu Đại Khuê nhìn nụ cười của Tiêu Viên, trong lòng run lên, cười gượng nói: “Đúng, nghe nhầm…”
“A, nếu đã nghe nhầm thì nghe nhầm vậy! Bây giờ, anh hãy nghe cho kĩ, tôi cho anh hai lựa chọn, một, để anh ấy đánh gãy một chân của anh!” Tiêu Viên nói, chỉ chỉ vào Lý Ham Hậu: “Hai, từ đây lăn ra khỏi công ty!”
“A?”
“A cái gì mà a, chọn một cái!”
Sắc mặt Lưu Đại Khuê thay đổi, hắn nhìn
nắm đấm của Lý Ham Hậu, trong lòng lại run ray, cố nén cảm giác nhục nhã: “Tôi, tôi chọn cái thứ hai!”
“Được!” Tiêu Viễn gật đầu: “Đại Ham, anh ở bên cạnh giám sát, lăn thiếu một mét thì đá một phát”
“Anh Viễn, cứ giao cho tôi đỉ!”
Lý Ham Hậu cười ngây ngô gật đầu, chuyện này vui quá, quả nhiên đi theo anh Viễn rất thú vị!
“Đồng nghiệp cũ, bây giờ lăn đi!”
Tiêu Viễn nhìn Lưu Đại Khuê, cười tủm tỉm nói.
“Tiêu Viễn, chừa cho tôi tí mặt mũi, được không?” Lưu Đại Khuê do dự mãi, vẫn không đủ can đảm để lăn ra ngoài được, nhỏ giọng nói.
Bốp!
Nụ cười trên mặt Tiêu Viễn biến mất, sắc mặt trầm xuống, tát một phát lên mặt Lưu Đại Khuê, sau đó ném người xuống đất.
“Chừa tí mặt mũi? Anh dựa vào đâu mà đòi mặt mũi? Lăn!”
“Anh Viễn bảo anh lăn, mau lăn đi!”
Lý Ham Hậu thấy Tiêu Viễn tức giận, đá
một phát vào mông Lưu Đại Khuê, hắn cắn răng chịu nhục nhã, thuận theo cú đá này, lăn ra ngoài.
Tiêu Viễn nhìn dáng vẻ chật vật của Lưu Đại Khuê, không có chút đồng tình nào, tự làm bậy không thể sống.
Đợi Lưu Đại Khuê biến mất khỏi cửa phòng họp, Tiêu Viễn quay đầu nhìn đám người Khâu Đạt Tư, giọng điệu bình tĩnh: ‘Vừa rồi các người nói, cũng muốn tới đây dạy dỗ tôi à?”
“Không!”
Đám người Khâu Tư Đạt, đồng thanh nói, sau đó lắc đầu cực kì đều nhịp!
Buồn cười, không thấy Nhậm Khôn còn mạnh hơn bọn họ, mà còn bị người ta đánh cho rơi răng à?
Hơn nữa, thằng cha này rõ ràng là hạng người tàn nhẫn độc ác, hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy, nếu đốỉ đầu với hắn, không phải đi tìm đường chết ư?
“Thế còn ngơ ở đó làm gì? Cút!”
Âm thanh Tiêu Viễn lạnh lùng.
“Anh…”
Một thanh niên có tính tình hơi nóng nảy
đang định tức giận, lại bị bạn bè kéo đi mất.
“Được rồi, không có ai bị loại, chúng ta tiếp tục phỏng vấn đi!”
Khuôn mặt của Tiêu Viễn còn lật nhanh hơn sách, vừa rồi còn lạnh như băng, giờ lập tức xuất hiện nụ cười ôn hòa.
tt n
Trong lòng cả nhóm ứng viên đều run lên theo bản năng, vị cấp trên trong tương lai này, cũng không phải người dễ trêu đâu!
Nhưng cũng có người hưng phấn trong lòng, cấp trên mạnh mẽ như vậy, ở chung với anh ta, chắc chắn không có hại!
Chẳng mấy chốc, Lý Ham Hậu đã quay về.
“Anh Viễn, tên kia bị tôi đạp cho hai phát, lăn xa rồi.”
“ừm.” Tiêu Viễn gật đầu, chỉ vào Lý Ham Hậu: “Tôi tuyên bố, Lý Ham Hậu trúng tuyển!”
Cả nhóm ứng viên đều nhìn Lý Ham Hậu như gấu với ánh mắt kính sợ, thằng nhóc này vừa bá đạo vừa oai phong, còn đang rõ ràng trước mắt đây!
Lại qua hơn một giờ phỏng vấn riêng, cộng cả Lý Ham Hậu, tổng cộng có 22 người được ở
lại!
Trong đó, có mâỳ người đặc biệt khiến Tiêu Viễn chú ý, trên sơ yếu lí lịch nói là lính xuất ngũ hoặc lính chiến đấu ở nước ngoài, thực lực cũng tầm hạng ba, thậm chí có hai người là hạng hai!
“Chúc mừng mọi người đã trở thành một nhân viên của công ty Khuynh Thành.”
Tiêu Viễn nhìn hơn hai mươi người này, nở nụ cười, trong số những người này, sẽ được anh chế tạo thành một con dao nhọn, một con dao có thể bảo vệ Tô Ngọc, cũng giúp cô đánh đâu thắng đó ở Long Hải, con dao nhọn không gì cản nổi!