Cao thủ hồi sinh - Chương 308
“Tôi có thế nhìn thấy sự thù hằn trong đôi mắt của cậu, không dạy cậu một bài học cho nhớ lâu, thì cậu sẽ
không biết hối hận là gì. Ranh con, nhớ lấy, trên đời này gây nhân sẽ gặp quả báo, phải sẵn sàng nhận hậu quả cho tất cả những chuyện cậu làm, vì thế…”
Tiến lên một bước, khoảng cách Lâm Tuấn và Cao Tường càng được kéo gần.
“Anh, anh định làm gì tôi!”
Dường như mơ hồ nhận ra Lâm Tuấn định làm gì mình, Cao Tường bỗng chốc hoảng sợ, vô thức định lùi lại vài bước, muốn chạy trốn khỏi bệnh viện, nhưng tay áo lại bị A Tráng giữ chặt, không thể chạy thoát, chỉ có thể nhìn Lâm Tuấn đang tiến đến phía mình bằng đôi mắt khủng hoảng.
“Làm gì à?”
Lâm Tuấn cười lạnh, giơ tay nhẹ nhàng bóp khớp cánh tay của hắn ta,
sau đó dùng sức bóp mạnh.
Rắc rắc!
Một tiếng xương ma sát vang lên, Cao Tường lập tức hét lên đau đơn, cả khuôn mặt tái mét vì đau đớn.
“A A! Anh đã làm gì tôi! Cánh tay của
tôi!”
Cúi đầu nhìn, Cao Tường lúc này mới phát hiện cái bóp trông có vẻ tiện tay của Lâm Tuấn vừa rồi đã khiến cánh tay của hắn ta bị cong một góc vô cùng kỳ lạ.
Lâm Tuấn mỉm cười, chậm rãi bóp nốt cánh tay còn lại của Cao Tường, và nói.
“Cũng không có gì, chỉ khiến cậu tạm thời mất đi khống chế hai cánh tay mà thôi, yên tâm, mặc dù trông có vẻ hơi
đáng sợ, cũng rất đau đơn, nhưng cánh tay của cậu chưa bị phế hẳn, tìm bác sĩ nối lại và dưỡng thương chừng hai tháng là khỏi”.
Nói rồi, Lâm Tuấn lại vặn mạnh một cái.
Một tiếng rắc vang lên, cánh tay kia của Cao Tường cũng bị bẻ cong một góc kỳ dị.
Trong phút chốc, hai cánh tay của Cao Tường đã bị Lâm Tuấn dỡ bỏ.
Là một bác sĩ nghiên cứu chuyên sâu về cả Đông y lẫn Tây y, Lâm Tuấn nắm rất rõ cấu trúc cơ thể con người, gần như có thể đoán chính xác vị trí của từng huyệt đạo và xương khớp kể cả khi nhắm mắt, dỡ bỏ hai cánh tay con người chỉ là chuyện cỏn con với anh.
Nhìn thấy động tác vặn xương điêu luyện của Lâm Tuấn, Hạ Nhất Danh đứng bên cạnh càng thêm tin tưởng vào y thuật của anh, Lâm Tuấn chắc chắn là một bác sĩ có trình độ y thuật cao, nếu không cũng không thể nắm bắt cấu tạo cơ thế người một cách rõ ràng như vậy.
Động tác vặn xương vừa rồi vô cùng dứt khoát và lưu loát, không có một động tác cẩu thả nào, hiển nhiên là anh đã nghiên cứu rất sâu về cấu tạo cơ thể con người, mới có thể dễ dàng vặn xương cánh tay như thế.
Sau khi vặn hai cánh tay của Cao Tường, Lâm Tuấn bình tĩnh vẫy tay.
“Mấy người đang giả chết trên mặt đất kia, mau đứng dậy đưa thiếu gia nhà các người cút khỏi đây, nếu không tôi cũng vặn bỏ cánh tay của từng người đấy!”
Dứt lời, mười mấy tên khi nãy bị A Tráng đánh nằm lăn ra đất vội vàng sợ hãi bò dậy, đỡ Cao Tường chạy ra khỏi phòng khám.
Đám người Cao Tường lúc đến cuồn cuộn, lúc đi càng cuồn cuộn hơn, chỉ là không còn khí thế hung hăng lúc đầu, mà thay vào đó là chạy thục mạng.
Cho dù là A Tráng thân thủ dũng mãnh, hay là Lâm Tuấn nhẹ nhàng vặn bỏ hai cánh tay Cao Tường, đều để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ, từ đó, rất nhiều người trong thành phố Yến Kinh nhận thức được rằng,
có một phòng khám thoạt nhìn thì có vẻ như không có lai lịch gì, nhưng bọn họ không thể đắc tội được…
Một khoảng thời gian sau đó, phòng khám nhỏ của Lâm Tuấn, trở thành một tồn tại huyền thoại ở thành phố Yến Kinh.
Sự xuất hiện của Cao Tường dường như chỉ là một trò hề, kéo dài một lúc, trong phòng khám lại quay trở lại vẻ yên tĩnh.
Sau đó, Lâm Tuấn mới mỉm cười quay đầu nói với Hạ Nhất Danh.
“Để Hạ tiên sinh chê cười rồi…”