Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta - Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta - Chương 3
9
Trịnh Hách đuổi tới, không tìm thấy Diệp Thức Khắc, lập tức ra lệnh cho người lật úp Cần Chính Điện, tìm đường hầm rồi truy đuổi theo lối đó. Nhưng bọn họ chỉ đuổi kịp Trần công công.
Ta bị treo ở nhà tù cách vách, nghe tiếng Trần công công mắng to Trịnh Hách ba ngày ba đêm.
Khi binh lính kéo xác lão đi, ta chỉ nhìn thoáng qua rồi không đành lòng quay đi chỗ khác.
Tuy Trịnh Hách nghi ngờ ta vì Diệp Thức Khắc từng ra sức bảo vệ ta, có điều hắn ta vẫn nể nang thân phận “Đào tiên” của ta nên không dám tra tấn.
Thấy ta bị treo đến mất nước mà vẫn không hé răng lời nào, hắn đành thả ta về rồi tiếp tục nuôi dưỡng ta bằng “thức ăn chăn nuôi” thượng hạng tại Cần Chính Điện.
Trịnh Hách tuyên bố Diệp Thức Khắc đột tử, sau đó lập đệ đệ sáu tuổi của hắn lên kế vị.
Hắn cho rằng trẻ con dễ điều khiển hơn nên càng thêm lộng hành, ngang nhiên chuyển địa điểm tuyển tú sang vương phủ của mình.
Hắn thỉnh thoảng sẽ đến Cần Chính Điện xem ta, thấy ta ngày càng gầy gò, thì lập tức nổi trận lôi đình, sai cung nhân cắt nhỏ thức ăn thành canh rồi ép ta uống hết.
Nhưng ta vẫn ngày càng gầy đi.
Trịnh Hách giết mấy cung nhân nuôi ta cũng vô ích, nên đành gọi phụ thân ta đến hỏi kế.
Phụ thân nói có thể do ta sống trong môi trường không sạch sẽ, khiến thần linh tức giận. Ông ấy muốn đích thân đến chỗ ở của ta để kiểm tra.
Phụ thân không biết đã nói “linh nghiệm” bao nhiêu lần. Dường như bất kể lý do thoái thác nào, miễn là phụ thân ta nói ra, Trịnh Hách đều tin tưởng.
Lúc này, ta mới nghe được tin tức về Diệp Thức Khắc.
Hắn vẫn hoàn toàn bình an, lực lượng chủ yếu bên cạnh vẫn được bảo toàn. Hắn đang chuẩn bị hành động vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta.
Phụ thân nói cho ta những chỗ cần phối hợp.
Trước khi đi, ông ấy đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn tay là món quà Diệp Thức Khắc tặng ta. Hắn nhờ phụ thân ta nói với ta rằng hắn hiện tại rất bận, đành phải mua một chiếc khăn tay tặng ta. Khi nào hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tự tay thêu một chiếc.
Ta mở khăn tay ra, nhìn thấy hình thêu một đôi cá chép tinh xảo.
Ta ôm khăn tay vào lòng ngực, khẽ cười.
Tâm trạng thoải mái, ta dần dần lấy lại cân nặng sau một thời gian sụt ký.
Chẳng lâu sau, ta nghe tin phụ thân ta lại được thăng quan.
Lão phụ thân thật là có tài.
10
Sinh nhật mười tám tuổi của ta sắp đến.
Ba ngày trước sinh nhật, Trịnh Hách cắt đứt hết thảy thức ăn của ta, chỉ cho người mang đến ba chén đậu lớn mỗi ngày.
Ta ôm bụng ngồi xổm trong hầm cầu cả ngày lẫn đêm, mắng to tám đời tổ tông nhà hắn ta.
Đến ngày sinh nhật, ta bị người ta tắm rửa sạch sẽ, trói như con cua, đặt vào chiếc mâm lớn đặc chế theo kiểu cung đình, rồi mang đến Cần Chính Điện.
Phụ thân ta dặn Trịnh Hách, trước khi nấu ta phải tổ chức nghi lễ, cảm ơn sự chúc phúc của thần linh.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, ta trở thành tâm điểm chú ý của muôn người.
Khi bị đặt lên chảo sắt, bàn tay ta được ai đó nhẹ nhàng xoa xoa, một đoạn dây thừng được nhét vào lòng bàn tay.
Nghi thức bắt đầu.
Sau một loạt nghi thức kỳ lạ, Trịnh Hách bắt đầu đọc một chuỗi lời cảm ơn dài dòng mà không ai nghe hiểu. Sau đó, hắn ta tuyên bố hạ nồi và đốt lửa.
Đúng lúc này, ta khẽ cử động đầu.
Tất cả dây thừng trên người ta tự động rơi rụng hết.
Ta từ từ đứng dậy, dang rộng hai tay, kéo dài giọng nói: “Ta là tiên nữ từ Thiên Giới, được nuôi dưỡng bằng sương ngọc và quỳnh tương, há có thể dính líu đến bụi trần phàm tục!”
Đủ loại quan lại ồ lên kinh ngạc, Trịnh Hách cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Ái chà, giả thần giả quỷ vui đó chứ!
“Phàm nhân Trịnh Hách, ngươi làm hại Thiên Đạo, phản nghịch…”
Ta sững người.
Xong đời…
Quên thoại!
Trịnh Hách khẽ nhíu mày, tám phần đã cảm thấy có điều không ổn.
Lòng ta lóng như lửa đốt, vội vàng bắt đầu tuôn ra những lời bậy bạ:
“Trên khinh dưới khi! Tàn bạo thích giết chóc! Hung tàn cực ác! Họa loạn triều cương…”
Nghĩ đến bốn chữ sắp sửa tuôn ra, ta đứng trong gió lạnh, bàn tay tuôn đầy mồ hôi.
Có vấn đề rồi!
Theo lời phụ thân ta, chỉ cần ta bắt đầu, sẽ có người tiếp lời, dẫn dắt các quan viên lên án tội trạng của Trịnh Hách, sau đó Diệp Thức Khắc sẽ dẫn quân mai phục sẵn tiến lên bắt giữ Trịnh Hách, đoạt lại cung cấm.
Nhưng hiện tại, người tiếp lời vẫn im lặng, Diệp Thức Khắc cũng không xuất hiện.
Chỉ còn lại ta đơn độc diễn theo kịch bản.
Trịnh Hách đột nhiên bật cười lớn:
“Kẻ hèn giả thần giả quỷ, tưởng rằng có thể lừa gạt được bổn vương hay sao? Mau đốt lửa!”
Hắn ta vung tay ra hiệu.
Ta hoảng hốt nhìn xung quanh, vẫn không thấy một gương mặt quen thuộc nào, ngay cả phụ thân ta cũng không có ở đây.
Thị vệ trói ta lại lần nữa, ném vào nồi rồi đậy nắp lại.
Ánh sáng và âm thanh bên ngoài bị ngăn cách hoàn toàn.
Ta không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, như thể đã mất đi bốn giác quan, chỉ còn lại cảm giác đau đớn từ tay chân bị trói chặt, cùng với…
Sức nóng đột nhiên bốc lên từ dưới đáy nồi.
Chẳng lẽ ta phải chết thảm như vậy sao?
Hắn ở đâu?
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Hắn… còn sống không?
Bên trong nồi càng lúc càng nóng nực, nước mắt ta tuôn như suối, ta gào lên: “Diệp Thức Khắc ——”
Như lời đáp lại tiếng gọi của ta.
“Bùm” một tiếng, nắp nồi bị hất tung nằm trên mặt đất.
Ánh mặt trời ùa vào, tiếng ồn ào náo động vang dội khắp nơi.
11
Vì có kẻ phản bội, nên Diệp Thức Khắc đã đến muộn một bước.
May mắn là hắn không đến quá muộn.
Nếu không, ta đã chín thành giò heo rồi.
Gặp lại nhau trong lúc cận kề cái chết, chúng ta không có thời gian ôm nhau khóc lóc, hắn bận đi dẹp loạn, còn ta được mẫu thân đưa về nhà.
Bị Trịnh Hách tra tấn bằng ba chén đậu lớn, ta vô cùng kiệt sức, lại bị hấp trong nồi một lúc, về nhà tĩnh dưỡng hơn một tháng mới lấy lại được sức khỏe.
Trong lúc đó Diệp Thức Khắc lén lút đến thăm ta nhiều lần, đều bị ta sai người ngăn cản bên ngoài.
Phụ thân không hiểu ý ta, thấy trạng thái của ta không tốt nên không hỏi nhiều, chỉ đến khi ta khỏi ông ấy mới hỏi: “Nha đầu, con không phải rất thích bệ hạ sao? Sao không muốn gặp ngài ấy vậy?”
Ta ngồi trên giường, buồn chán cắn hạt dưa, lắc đầu: “Con không thèm gả cho nam nhân có một đống lão bà đâu.”
Phụ thân ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nếu bệ hạ chỉ cưới một mình con thì sao? Con có muốn gả không?”
“Tất nhiên là muốn.” Ta cười nhạo: “Nhưng làm sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể?”
Giọng nói thứ ba vang lên, khiến ta hoảng sợ làm rơi hạt dưa xuống đất.
Cửa sổ mở toang, Diệp Thức Khắc bước vào.
Ta vội vàng dịch sang mép giường: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Là vua của một nước, sao có thể trèo cửa sổ?”
Diệp Thức Khắc trả lời hùng hồn: “Trèo cửa sổ thì sao, trẫm còn trèo tường nhà ngươi được.”
Hay lắm, cẩu Hoàng đế được tự chấp chính đúng là khác biệt.
Ta lăn một vòng, rồi dùng chăn che kín đầu: “Vậy xin bệ hạ trèo trở về đi, tiểu nữ tử muốn ngủ.”
Lời còn chưa dứt, ta cảm thấy người mình nhẹ bỗng.
Diệp Thức Khắc ôm cả người cả chăn lên vai:
“Trẫm đây sẽ mang ngươi cùng trèo trở về.”
“Ấy ——”
Chăn bị hất lên, ta lại ở trên giường Cần Chính Điện.
Nhưng lần này là trên giường của Diệp Thức Khắc.
Mông ta cảm thấy cộm lên, cúi đầu nhìn xuống, thấy một đống táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen.
Diệp Thức Khắc quỳ một gối bên mép giường, cúi người về phía ta, cả khuôn mặt được ánh nến soi sáng, có vẻ âm trầm.
Ta rụt cổ lại: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Hắn lại tiến gần hơn: “Ăn ngươi.”
Ta run rẩy: “Ăn sống à? Ngươi cũng quá tàn nhẫn!”
Hắn bò lên giường, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Trẫm không thể chờ thêm một khắc nào nữa.”
Hết.