Chiến Binh Tử Thần - Chương 28 Dấu vân tay (1)
Chương 28: Dấu vân tay (1)
Sự việc phát triển có phần vượt quá dự liệu của Đường Chính Phong.
Mang súng và giả làm cảnh sát đều là tội nặng, hiện giờ đã không còn cách nào đế cứu vãn, chỉ có thể để cho Dương Thuận Dân làm con tốt thí.
Ông ta bày ra dáng vẻ chính nghĩa và lớn tiếng khiển trách Dương Thuận Dân: “Dương Thuận Dân, cậu làm đội trưởng mà lại dám tập hợp người giả làm cảnh sát, thậm chí còn mang súng riêng, chờ pháp luật trừng phạt đi.”
“Cục trưởng Đường, ông không thế làm như vậy được. Nếu không phải con trai của ông nhõng nhẽo bắt ép tôi thì làm sao tôi có thể làm ra việc này? Ông không thế buông bỏ tôi được.” Dương Thuận Dân trợn tròn mắt, Đường chính Phong chính là cọng rơm cuối cùng của anh ta, nếu không lôi kéo ông ta thì anh ta chắc chắn sẽ chết.
“Đừng có lôi con trai tôi vào, chờ trừng phạt đi.” Đường Chính Phong nói với vẻ đầy chính nghĩa, ông ta vô thức điều chỉnh kính mắt.
Ông ta quay lại trừng mắt nhìn đứa con trai không chịu thua kém của mình, hận không thế lột da tên không biết trời đất này.
Dương Thuận Dân là con chó ngoan ngoãn nhất mà ông ta bồi dưỡng được, chết như thế này
thật sự khiến ông ta đau lòng.
Đường Hùng sợ hãi không dám nói gì, anh ta thành thật đứng phía sau Đường Chính Phong.
Diễn biến xoay chuyến khiến Trương Thịnh Hào hận không thể vỗ tay khen ngợi.
Chỉ là do không đúng dịp nên ông ta phải kìm nén cảm xúc của mình.
Trần Phong thật sự là người có thể lật tay tạo mây, úp tay biến mưa, khiến mọi người quay như chong chóng.
Đôi mắt đẹp của Trương Hân Nghiên ở một bên cũng khẽ gợn sóng, cô ấy vô cùng sửng sốt.
Dù chỉ là một cô nhóc nhưng cô ấy vẫn có thế nhìn ra năng lực xoay chuyến tình thế của Trần Phong.
Trong lòng cô ấy bỗng nảy sinh một loại cảm xúc vui sướng không thể giải thích được, như thể có một dòng nước ấm nào đó thúc giục, sau đó cũng âm thầm vui mừng vì hiện tại Trần Phong đã bình an vô sự.
Chuyện giả cảnh sát đã khiến Dương Tiên mê muội.
Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng vụ bê bổi của mấy người dưới trướng Đường Chính Phong lại bị vạch trần.
Nhưng hiện tại ông ta vô cùng tức giận,
không còn có thể quan tâm cái gì khác, ông ta chỉ muốn báo thù cho con trai mình.
Vẻ mặt ông ta trở nên hung bạo, ông ta nói với Lý Đồng châu: “Phó chánh Lý, chuyện này tôi không quan tâm, con trai tôi sẽ không nói dối. Người đánh nó chính là tên giao hàng kia, vừa rồi nó nói với tôi là tên giao hàng này đã cướp súng của cảnh sát giả và bắn vào đầu gối của nó, nhiều người ở đây có thể làm chứng.”
Dám bắn vào chân con trai ỏng ta một cái, nhất định phải giết chết tên giao hàng này.
“Tôi làm chứng, tên điên này đã giặt súng của tôi, là hắn đã nố súng. Tôi muốn lập công chuộc tội.”
Bị hai người giữ lại nhưng Dương Thuận Dân vẫn không an phận, anh ta không ngừng la hét.
Anh ta cũng coi như tiêu đời rồi, dưới tình huống này, nếu có thể khiến Dương Tiên vui vẻ, nói không chừng anh ta vẫn còn có thể được cứu.
“Không phải Trần Phong nố súng, là đội trưởng Dương nổ súng.”
Đột nhiên Trương Thịnh Hào đang ngồi trên ghế sofa lên tiếng và đổ lỗi cho Dương Thuận Dân.
Ông ta vừa mở miệng, Từ Thiên Thành và bảy tám người thuộc hội Túc Tinh đều ngầm hiểu
và đồng thanh nói: “Chúng tôi đều nhìn thấy, là đội trưởng Dương nố súng.”
Trận thế này lớn hơn rất nhiều so với Dương Thuận Dân.
“Các người.” Dương Thuận Dân bỗng trở nên nóng nảy, anh ta lớn tiếng nói: “Không thể tin nhóm bọn họ được, bọn họ không phải người tốt.”
Màn cãi lộn này càng làm cho mọi việc trở nên thú vị hơn.
Không có máy theo dõi, cứ mỗi người một câu như này thì khẳng định không thế phân giải.
Đế xác định xem rốt cuộc ai đã nổ súng và làm Đường Hùng bị thương, trừ khi một trong hai bên có thể đưa ra được bằng chứng có lợi hơn.
Dương Tiên âm thầm cười lạnh, ông ta chẳng có chút lo lắng nào, có trụ cột to lớn là Lý Đồng Châu ở đây, còn không phải là chỉ định người nào thì chính là người đó à, cần gì phải có chứng cứ?
Những người này tranh luận ở đây đúng thật là uổng công đấu võ mồm, chẳng bằng một câu nói của Lý Đồng Châu.
Mà dựa trên giao tình của ông ta với Lý Đồng Châu, Lý Đồng châu chắc chắn sẽ giúp đỡ ông ta.
Tên giao hàng này chết chắc rồi.
Đúng lúc này, Trần Phong cười tủm tỉm nói:
“ôi, tôi chỉ là người qua đường, gánh không nổi trọng trách lớn như vậy. Vị quan lớn này nhất định phải chủ trì công đạo cho dân chúng nhỏ bé như tôi đó.”
Làm việc gì cũng phải chú ý chứng cứ, muốn nắm được nhược điếm của hắn sao, không có cửa đâu.
Lý Đồng châu cũng không thể hiện sức mạnh như Dương Tiên mong đợi, ông ta càng không mở miệng kết tội Trần Phong.
Ngược lại, ông ta có chút khó xử, hiện tại không có chứng cứ, ông ta không thể đưa ra kết luận chứ đừng nói đến việc bảo vệ Dương Tiên trước mặt nhiều nqười như vậy.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks