Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 148
Hôm nay là thứ sáu ngày 11 tháng 11, cũng là ngày Độc Thân thứ ba Liễu Mộc Mộc trải qua ở trường.
Chiều nay chỉ có một tiết, hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu. Bốn người trong phòng ký túc của cô đến sớm, giành được chỗ ngồi ở hàng hai dãy giữa, đối diện bảng đen.
Các sinh viên lần lượt vào lớp. Lúc này Tiền Hiểu Manh mới phát hiện mọi người rất ăn ý cô lập các cô ở giữa.
Có một nam sinh là ban cán sự của lớp bên đi vào cuối liếc nhìn phía các cô một cái rồi rùng mình, bước nhanh xuống vị trí cuối lớp sát tường.
Đầu Tiền Hiểu Manh đầy dấu chấm hỏi. Không phải chứ các bạn ơi, lúc trước các bạn thích ngồi hàng đầu lắm kia mà?
“Hình như mọi người đang cô lập tụi mình ấy, hay do mình ảo tưởng?” Tiền Hiểu Manh nhìn xung quanh, khẽ hỏi.
“Đương nhiên là không phải rồi.” Vệ Tuyết cúi đầu, vừa nhắn tin với người khác vừa nói: “Ngày Độc Thân năm ngoái, Mộc Mộc coi bói cho cả lớp. Năm nay có ai bị điên mới chạy lại lảng vảng quanh đây.”
“Coi bói?” Tiền Hiểu Manh ngơ ngác. Hình như ngày nay năm ngoái cô ấy trốn học đi hẹn hò nên không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Tiết Lam mỉm cười, giải thích cho Tiền Hiểu Manh: “Hôm đó tâm trạng Mộc Mộc không tốt, hết tiết coi bói một tệ một quẻ cho mọi người, sau đó phá luôn hẳn bốn cặp đấy.”
Nào là tuy bạn gái cậu rất yêu cậu, nhưng cô ấy càng yêu tiền của người khác hơn; Rồi còn bạn trai cậu bắt cá ba tay đấy, nếu cậu tinh mắt nhanh tay thì có khi còn bắt tại trận được hẳn hai lần cơ…
Phải nói là làm người nghe đau tim rơi lệ luôn ấy, đã vậy cô còn bói trúng mới ghê, chưa trật cặp nào cả. Tuy mọi người đều hiểu Liễu Mộc Mộc có tài bói toán thật, nhưng vào ngày lễ đặc biệt, tất cả đều hết sức ăn ý mà cách ly cô.
Ví dụ như cậu bạn ban cán sự lớp bên khi nãy đi vào cuối cùng đó cũng là một trong những người bị hại đấy.
Hình như năm ngoái Liễu Mộc Mộc đã nói với cậu ta thế này: Cô gái đang hẹn hò với cậu cực kỳ tốt, bạn trai cô ấy cũng nghĩ vậy.
Tiết Lam nhớ lại cảnh tượng khi ấy, không khỏi đồng tình với cậu ta.
Ngày 11 tháng 11 năm đó chắc hẳn là kỷ niệm cả đời khó quên.
Tiền Hiểu Manh mở to mắt, phát rồ gì đây trời?
Rồi lại: “Sao không ai kể mình?”
“Bởi vì lúc nào có drama thì cậu cũng bận hẹn hò hết á.” Vệ Tuyết nhanh nhạy đâm một dao cà khịa Tiền Hiểu Manh.
“Khụ.” Tiền Hiểu Manh ho khù khụ, ghé sát vào bên Liễu Mộc Mộc, “Mộc Mộc, thế tâm trạng hôm nay của cậu thế nào?”
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu chỉ vào mắt mình: “Có lấy đường eyeliner mà Lam Lam kẻ cho mình không?”
Tiền Hiểu Manh quan sát kỹ càng, đường nét gọn gàng uyển chuyển vút lên trên làm đôi mắt cô trông to hơn: “Thấy, đẹp lắm.”
“Chỉ có người độc thân mới xứng với đường kẻ eyeliner sắc bén vậy thôi.”
“Cậu độc thân lại từ hồi nào đấy?”
“Từ bây giờ đây này!” Cơn oán hận của Liễu Mộc Mộc như muốn hóa thành thực thể đến nơi. Tiền Hiểu Manh lập tức im lặng, xịch người sang bên khác.
“Thế bạn trai cũ cậu đi đâu rồi?” Vệ Tuyết bình tĩnh hỏi.
“Đi công tác rồi…” Liễu Mộc Mộc phồng má tì cằm lên bàn.
Cô đúng là ngây thơ, cứ nghĩ Yến Tu rời khỏi trụ sở chính rồi thì sau này sẽ thất nghiệp, ai ngờ trên đời còn có cái nghề gọi là người thừa kế gia tộc.
Nếu anh thất nghiệp thì phải về thừa kế gia tài hàng tỉ của mình. Nghe thôi cũng thấy thảm.
Đúng là sai lầm khi tin anh mà!
Tiết học kết thúc, giáo viên đứng trên bục giảng thu dọn đồ đạc, các sinh viên cũng giải tán.
Liễu Mộc Mộc vừa chậm rãi cất sách vở vào cặp, vừa nghe Tiền Hiểu Manh và Tiết Lam thảo luận hôm nay ăn gì. Vệ Tuyết nói đối diện trường mới mở một tiệm cá luộc Tứ Xuyên khá ngon.
Liễu Mộc Mộc đang định giơ tay biểu quyết chọn món cá luộc Tứ Xuyên cho bữa tối hôm nay thì nhìn thấy lớp trưởng lớp bên cạnh đi tới.
Phía sau cách đó không xa có mấy nam sinh lớp bên đang ảo não vì không kịp cản lớp trưởng của mình lại. Thấy cô nhìn sang, bọn họ đều giật mình hoảng sợ.
“Có chuyện gì à?” Liễu Mộc Mộc thắc mắc nhìn người trước mặt.
Lớp trưởng lớp bên cạnh là học sinh giỏi có tiếng, tham gia cuộc thi nào thì cuộc thi nấy toàn đạt giải nhất, làm cho người đứng thứ hai phải hoài nghi nhân sinh.
Nghe nói khả năng thực hành của cậu ta rất tốt, nắm giữ rất nhiều bằng sáng chế trong tay. Có rất nhiều giáo sư từng ngỏ ý muốn làm giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh cho cậu ta.
Lần duy nhất cả hai gặp nhau đó là vào năm nhất đại học. Khi đó phòng ký túc của Liễu Mộc Mộc tổ chức một “buổi hòa nhạc” trước cổng trường, cậu lớp trưởng này đã xui xẻo đi ngang và hình như sốc lắm.
Lớp trưởng lớp bên ngại ngùng cười với Liễu Mộc Mộc: “Mình nghe mấy bạn học bảo cậu bói nhân duyên rất chuẩn, có thể bói giúp mình được không?”
Nghe vậy, không chỉ Liễu Mộc Mộc mà ngay cả nhóm Tiết Lam đang thảo luận vụ cá luộc Tứ Xuyên cũng phải khiếp sợ nhìn sang.
Tố chất tâm lý đỉnh quá cậu bạn ơi!
Liễu Mộc Mộc nói ra điều mọi người đều thắc mắc: “Không phải học sinh giỏi mấy cậu ai cũng tin vào khoa học hả?”
Cậu ta xoa xoa mũi, hình như hơi ngại, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thỉnh thoảng duy tâm chút cũng không sao, dù gì khoa học cũng không phát bạn gái cho mình được.”
Đúng, thông tình đạt lý lắm.
Liễu Mộc Mộc im lặng, cảm thấy lời cậu ta nói hợp lý quá chẳng phản bác được câu gì luôn.
Cô lặng lẽ móc mấy đồng xu ngũ đế ra, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Hiện tại cậu có đang đơn phương ai không?”
“… Ừm, có.”
“Vậy cậu muốn bói xem hai người có hợp nhau không hả?”
Lớp trưởng lớp bên lắc đầu: “Mình muốn bói xem, nếu mình tỏ tình thì thành công không, hay sẽ khiến cô ấy né tránh mình?”
“Không bói cô ấy có né cậu được hay không đâu, nhưng vụ thành công hay không thì bói được.” Cô đưa xu ngũ đế cho cậu ta, “Xóc ba cái đi.”
Lớp trưởng lớp bên nghiêm túc xóc ba cái. Liễu Mộc Mộc cúi đầu xem quẻ, sau đó gật đầu trong ánh mắt mong chờ của người trước mặt: “Quẻ này bảo cậu có thể tỏ tình thành công á.”
Nói rồi xua tay: “Đi đi, cố gắng lên.”
Lớp trưởng lớp bên rối rít nói cảm ơn, sau đó rời đi, để lại một tệ tiền coi bói vào dịp 11 tháng 11.
Tiền Hiểu Manh không khỏi cảm thán: “Thầy bói ngày Độc Thân, xem cậu trai kia được cậu tiếp thêm nhiều dũng khí chưa kìa.”
Liễu Mộc Mộc cũng cảm thấy vậy.
Các cô thu dọn sách vở xong thì xuống lầu, nhưng vô tình phát hiện lớp trưởng lớp bên đứng dưới cuối cầu thang. Liễu Mộc Mộc cứ tưởng cậu ta còn muốn hỏi cô chuyện gì, kết quả lại thấy cậu ta gọi Tiết Lam lại.
“Tiết Lam, mình có chuyện tìm cậu, cậu có thể dành chút thời gian cho mình không?”
Tiền Hiểu Manh: Ê hình như hơi sai sai à nha?
Vệ Tuyết: ??
Liễu Mộc Mộc: ???
Tiết Lam im lặng một lúc rồi gật đầu, đi theo cậu ta.
Cứ vậy mà đi…
“Bọn họ quen biết từ khi nào đấy?” Vệ Tuyết trước giờ luôn bình tĩnh cũng không nhịn được mà hỏi.
“Không biết nữa.” Sắc mặt Liễu Mộc Mộc cứng đờ, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Quen biết trong thư viện đấy, mình còn từng thấy lớp trưởng lớp bên giảng bài cho Lam Lam nữa cơ. Sao thế?” Dứt lời, Tiền Hiểu Manh mới nhận ra gì đó, hít sâu một hơi rồi liếc đôi mắt khiếp sợ về phía hai cô bạn, “Cậu ta định tỏ tình với Lam Lam á?”
Liễu Mộc Mộc, Vệ Tuyết: Từ chối tiếp chuyện.
Hai mươi phút sau, lớp trưởng lớp bên và Tiết Lam với đôi má ửng hồng quay lại. Lúc nãy họ còn đứng cách nhau cả mét, thế mà bây giờ khoảng cách thu hẹp chưa tới hai mươi xăng-ti-mét.
Lớp trưởng lớp bên đón nhận ánh mắt soi mói sáng như đèn pha của ba người, chỉ ngại ngùng cười, sau đó nói với Tiết Lam: “Hẹn mai gặp lại.”
Rồi xoay người, nhẹ nhàng rời đi.
Tiết Lam bị chặn trong góc tường, chỉ biết giơ tay đầu hàng, thành thật trả lời trước mọi chất vấn: “Cậu ấy bảo cậu ấy thích mình, hỏi mình có muốn hẹn hò với cậu ấy không.”
Tiền Hiểu Manh: “Rồi cậu đồng ý hả?”
Tiết Lam liếc nhanh qua Liễu Mộc Mộc, khẽ nói: “Mộc Mộc đã bảo mình sẽ đồng ý mà.”
Liễu Mộc Mộc: …
Lần đầu cô đi xem bói mà vô tình tiếp tay giúp khách thành công kiểu này luôn ấy, tức quá đi!
Cô lấy mấy đồng xu ra xóc ba cái, nhưng càng xóc càng tức, bởi chuyện tình của hai người này sẽ bước tới bước kết hôn. Mới đó mà đã nghĩ tới chuyện kết hôn, chắc chắn mối tình này chẳng đứng đắn gì đâu!
Vì thế Liễu Mộc Mộc nói với Tiết Lam bằng giọng điệu chắc nịch: “Đổi thằng khác đi, cái loại trước khi tỏ tình còn đi coi bói chẳng đáng tin chút nào.”
Vệ Tuyết: “Đúng!”
Tiết Lam: “Nhưng không phải mấy cậu vừa mới khen cậu ấy dũng cảm hả?”
Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết lập tức trợn trắng mắt, hai chuyện ấy thì đâu có liên quan.
“Mình nghĩ là…” Tiền Hiểu Manh đang định nói đỡ cho cậu lớp trưởng lớp bên vài ba câu thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của hai cô bạn, thế là đổi giọng ngay: “Mình nghĩ là phải suy nghĩ thật kỹ.”
Dưới ánh mắt soi mói của ba người, Tiết Lam đành phải gật đầu liên tục và bảo đảm: “Mình sẽ suy nghĩ thật kỹ mà.”
Nhưng đồng ý cũng đã đồng ý rồi, bây giờ có suy nghĩ thật kỹ cũng đâu làm gì được nữa đâu!
Bao nhiêu lời bảo đảm cũng không thay đổi được sự thật đóa hoa phòng ký túc bọn cô đã bị người ta hái mất. Dù là cá luộc Tứ Xuyên cũng không vớt vát nổi tâm trạng cực tệ của Liễu Mộc Mộc. Cô quyết định lát nữa về nhà luôn, không về phòng ký túc nữa, dễ nhớ mấy chuyện đau lòng lắm.
Sau khi các cô tách ra, Liễu Mộc Mộc nhận được tin nhắn từ Đổng Duyệt trong lúc về nhà.
Đổng Duyệt: Chị, khi nào chị về á? Thư ký của bố mới mang hai mươi bộ quần áo mới đến nè.
Tiếp đó mà năm tấm ảnh, trong ảnh là Đổng Chính Hào mặc tây trang mới tinh đang cố gắng che đi chiếc bụng bia của mình, thế nhưng vô ích, trông nó vẫn tròn như trước.
Đổng Duyệt: Hai tiếng, mà bố đã thay năm bộ quần áo. Xong còn bảo mẹ với bọn em đánh giá xem sao. Bọn em đều thấy bộ số năm ổn nhất, nhưng bố lại chê bộ đó dễ lộ béo. Hình như bố định thử hết hai mươi bộ luôn, vậy thì cơm chiều coi như bay theo gió rồi…