Cô Bé Lọ Lem Không Cần Đũa Thần - Chương 3
08
Bữa tiệc hóa trang giữa chương trình Biến Hình Ký là tiệc sinh nhật trưởng thành của Cố Phỉ.
Các khách mời của chương trình đều phải diện đồ lộng lẫy để tham dự. Tôi chuẩn bị cho Hứa Lộc một chiếc váy vừa vặn, không quan tâm chương trình định dàn dựng điều gì, tôi chỉ muốn cô bé không bị xấu mặt.
Lễ thành nhân của con trai độc nhất nhà họ Cố đã được lên kế hoạch từ vài tháng trước.
Lúc đó tôi còn chưa tham gia chương trình, mẹ của Cố Phỉ đã mời tôi làm bạn nhảy của anh ta.
Khi ấy, Cố Phỉ không từ chối.
Đây là một dịp trọng đại, có rất nhiều doanh nhân lớn tuổi đến tham dự. Dù tôi đã gần như từ bỏ tình cảm với Cố Phỉ, nhưng vẫn không thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân.
Ngày diễn ra buổi tiệc, tôi mặc chiếc váy cao cấp thiết kế kiểu thiên nga trắng, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang xoắn.
—Cố Phỉ đáng lẽ phải đến đón tôi.
Nhưng khi tôi đã gần bước xuống hết cầu thang, anh ta vẫn lạnh lùng đứng yên tại chỗ.
Trong sàn nhảy đã có tiếng thì thầm.
Mẹ Cố thấp giọng nhắc nhở: “Mau đến đón bạn nhảy của con đi.”
Nhà họ Cố và nhà họ Hạ đang hợp tác, điệu nhảy đầu tiên trong buổi tiệc không chỉ là biểu tượng của mối quan hệ cá nhân, mà còn là tín hiệu về sự hợp tác giữa hai gia tộc.
Tôi bước xuống bậc thang cuối cùng.
Đúng lúc này, Cố Phỉ bất ngờ quay người, bước nhanh về phía Hứa Lộc.
“Sao em không mặc chiếc váy tôi tặng?”
“Em hãy nhảy điệu đầu tiên với tôi.”
Nhiếp ảnh gia sững sờ, sau đó lập tức giơ máy quay chụp lia lịa.
Tiểu thư bị bỏ rơi, thiếu gia lạnh lùng, cô bé lọ lem trong sáng.
Tôi còn giúp họ nghĩ sẵn chủ đề cho phần chỉnh sửa: “Tam giác tình yêu hào môn”.
Không ngờ Cố Phỉ lại phũ phàng như vậy. Anh ta không cần mặt mũi, nhưng tôi thì cần.
Tôi bình tĩnh đứng lại, ưu nhã đưa quà cho mẹ Cố, nhẹ giọng chúc:
“Chúc mừng sinh nhật trưởng thành của Cố Phỉ, thưa cô.”
Rồi định bước tới giải cứu Hứa Lộc.
Đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói rõ ràng:
“Tôi không biết nhảy, cũng không muốn nhảy với anh.”
Tôi dừng bước.
Hứa Lộc lùi lại một bước, vô cùng khéo léo và lịch sự.
Tuyệt lắm, buổi tập khẩn cấp dạy cô bé cách đi giày cao gót tối qua không uổng công.
Cố Phỉ cau mày không hiểu:
“Tại sao? Tôi có thể dạy em.”
Hứa Lộc lắc đầu:
“Anh đã có bạn nhảy, không phải tôi.”
Cô bé làm động tác cổ vũ với tôi.
Cái con bé chết tiệt này, không biết ai đã nói cho nó rằng tôi từng theo đuổi Cố Phỉ, chắc giờ còn nghĩ tôi thích anh ta lắm.
Cố Phỉ chợt hiểu ra, quay lại, khuôn mặt cao ngạo xen chút không kiên nhẫn, nói với tôi:
“Hạ Nhất Man, đổi bạn nhảy đi.”
Tôi tức đến bật cười.
Kịch bản đã lên từ một tháng trước, tôi còn đến tập thử, cả hai gia đình đều có mặt, anh ta bảo đổi là đổi?
Thấy tôi không phản ứng, Cố Phỉ thở dài:
“Hạ Nhất Man, cô không biết tự trọng chút nào sao? Tôi đã có bạn nhảy khác, cô nên nhường vị trí, hiểu chưa?”
“Cô làm thế này khiến Hứa Lộc khó xử, cản trở chúng tôi, thật thiếu đạo đức.”
Mẹ Cố ra sức ra hiệu mà không ngăn được miệng anh ta.
Tôi không thể tin nổi.
Suốt một năm qua, tôi đã thích kiểu người thế này sao?
Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng thì thầm châm chọc, chắc là đang bàn tán về việc tiểu thư nhà họ Hạ “liếm đến cuối cùng chẳng được gì.”
“Chị Tiểu Hạ.”
Hứa Lộc bất ngờ bước tới, ngập ngừng nắm lấy tay tôi.
“Tôi có thể mời chị nhảy một điệu được không?”
09
【Tôi không nhìn nhầm chứ?? Hứa Lộc từ chối Cố Phỉ rồi? Không phải cô ấy đáng lẽ sẽ bước vào sàn nhảy như trong mơ, sau đó bị mẹ Cố khinh thường, rồi rơi vào vòng xoáy “anh đuổi, cô trốn, không thoát nổi” sao?】
【Ở kịch bản gốc, Hứa Lộc đồng ý với Cố Phỉ vì anh ta nắm được điểm yếu vụ trộm chiếc vòng. Cô ấy căn bản không dám phản kháng.】
Trong kịch bản ban đầu, đồ bán lại không được bao nhiêu, Hứa Lộc lại không quen đường đi nước bước, phải chịu áp lực đạo đức nặng nề nhưng vẫn không kiếm đủ tiền phẫu thuật.
Một bông hoa tầm gửi không hình thành chỉ trong một ngày.
Xã hội thượng lưu hào nhoáng giống như miếng mồi ngon mà Cố Phỉ quăng ra, dẫn dụ Hứa Lộc chọn con đường tắt và đánh mất chính mình.
Đây vốn dĩ là lựa chọn cá nhân, nhiều người cũng đã dựa vào sự giúp đỡ để tiến xa hơn.
Nhưng điều đó nên xảy ra khi Hứa Lộc trưởng thành, tự mình hiểu rõ giá trị và tự nguyện đưa ra quyết định, chứ không phải bị cuốn vào vòng xoáy trong tình cảnh bị ép buộc.
Huống chi…
Việc dung túng và bao che cho hành vi trộm cắp, thậm chí còn ép buộc cô bé trước mặt mọi người, chứng tỏ Cố Phỉ – nam chính hào môn này – hoàn toàn không quan tâm đến hoàn cảnh của Hứa Lộc.
“Thế mới đúng chứ. Đều là con gái, nhảy với nhau chẳng phải hợp lý nhất sao?”
Mẹ tôi, bà Hạ Mạt, quay sang mời mẹ Cố một cách lịch sự:
“Cô Cố, chúng ta cũng nhảy một điệu nhé.”
Không khí tại hiện trường dịu hẳn xuống, nhiều người mạnh dạn mời bạn bè đồng giới của mình nhảy cùng.
Nhảy múa mà, đâu nhất thiết phải là nam và nữ!
Bà Hạ Mạt thành thục di chuyển những bước chân. Sau khi hoàn thành một điệu nhảy, bà tiến lại gần tôi, thì thầm:
“Man Man, để ý con gấu trúc quý kia cho mẹ. Con bé đang nhắm tới A Đại, không thể để bị ai đó phá hoại bừa bãi.”
Tôi: “…”
“Mẹ, hồi con theo đuổi Cố Phỉ, sao mẹ không ngăn con lại?”
Bà Hạ Mạt đầy lý lẽ:
“Cố Phỉ ngay từ đầu đã không thích con. Con thì bướng như trâu, có nghe mẹ khuyên đâu?”
Ừ thì… cũng đúng.
Một người bạn của Cố Phỉ thấy anh ta đứng lẻ loi, gãi mũi ngượng nghịu.
“Ê, anh Phỉ, hay chúng mình nhảy một điệu?”
Cố Phỉ: “Biến.”
10
Mùa hè dần khép lại, trong tuần cuối trước khi khai giảng, tôi cùng Hứa Lộc đưa bà Hứa đi phẫu thuật.
Phẫu thuật luôn có rủi ro. Trong lúc chuẩn bị, đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy bà Hứa dặn dò Hứa Lộc:
“Dù kết quả thế nào, con cũng phải nhớ ơn nhà họ Hạ. Người dưng nước lã mà sẵn lòng giúp chúng ta, đó là ân tình lớn.”
“Nhưng con vẫn còn nhỏ. Bà đã nhờ bà Hạ, nếu… căn nhà này sẽ chuyển sang tên con. Số tiền vay, chờ con trưởng thành rồi trả từ từ.”
“Dưới đệm giường của bà có một đôi khuyên tai vàng, là của hồi môn ngày xưa. Con mang đi mà đổi lấy tiền.”
Hứa Lộc nắm chặt tay bà, nước mắt lưng tròng.
“Bà ơi, chị Tiểu Hạ đã tìm bác sĩ tốt nhất, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công. Bà đừng nghĩ nhiều, cứ ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy là khỏe thôi.”
Cô bé cố nở nụ cười, nhưng nhìn còn thảm hơn cả khóc.
Tôi bước vào, giả vờ nghiêm giọng:
“Bà Hứa, nếu bà không tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bắt nạt cô nhóc Hứa Lộc này đấy.”
Trong đầu bỗng nhớ lại ngày bà tôi qua đời. Cha mẹ tôi vì sự cố chuyến bay không về kịp, mấy người chú bác chen chúc ở cửa bệnh viện, mặt dày đòi chia gia sản với một đứa trẻ vị thành niên như tôi.
Không có bà, một đứa trẻ sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Vì vậy, bà Hứa, nếu không muốn Hứa Lộc phải chịu khổ, bà nhất định phải kiên cường, vượt qua thử thách này.
Ba tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Hứa Lộc bật dậy như lò xo, quên cả việc vẫn đang nắm tay tôi, lòng bàn tay cô bé ướt đẫm mồ hôi.
“Sao rồi, sao rồi!?”
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, nở một nụ cười trấn an.
“Cô bé à, ca phẫu thuật rất thành công.”
Nước mắt Hứa Lộc lập tức tuôn rơi.
【Tình tiết đã thay đổi rồi. Tôi nhớ trong kịch bản gốc, Hứa Lộc bị mấy tiểu thư giàu có theo đuổi Cố Phỉ bắt nạt, nhốt trong phòng chứa đồ, không kịp gặp bà cô lần cuối. Từ đó, thế giới của cô ấy chỉ còn lại mỗi Cố Phỉ.】
Đọc dòng bình luận này, tôi chợt cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn vì ngày chiếc vòng bị mất trộm, tôi đã không phát cuốn băng giám sát trước mặt mọi người.
Tiểu thuyết ngôn tình luôn thích xây dựng hoàn cảnh bi kịch cho nam hoặc nữ chính, rồi để người còn lại xuất hiện như một vị cứu tinh.
Cứu rỗi thì cứu rỗi, nhưng sao lúc nào cũng phải thêm dầu vào lửa, khiến mọi chuyện càng thảm hơn?
Tôi siết nhẹ bàn tay mềm mại của Hứa Lộc.
“Sau này, em có bà, có tôi, còn sẽ có rất nhiều bạn bè nữa. Sẽ không ai bắt nạt được em đâu.”
11
Nhưng mà… Hứa Lộc bắt nạt tôi.
Sau khi khai giảng, không ít bạn học ngồi chờ hóng cảnh chúng tôi cãi nhau.
Ai cũng biết trước đây tôi từng chạy theo Cố Phỉ, giờ lại nghe đồn anh ta trúng tiếng sét ái tình với Hứa Lộc.
Một nửa lớp cược rằng tôi sẽ tìm cách đẩy Hứa Lộc ra khỏi trường. Nửa còn lại đoán tôi sẽ bắt nạt cô bé trong khuôn viên trường.
Nói gì vậy trời? Học sinh cấp ba không được phép yêu đương nhé!
Nhưng sự thật khiến tất cả phải ngỡ ngàng.
Hứa Lộc không những không bị tôi bắt nạt, mà còn dùng “thánh chỉ” của ba mẹ tôi cho để công khai “đánh” tôi ngay trong lớp.
Hôm đó, trong giờ học, tôi đang ngủ gật sau cuốn sách dựng lên che mặt vì thức khuya tối hôm trước. Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ bay vào một cái túi cát —
“Ai vậy!” Tôi lơ mơ bật dậy, ngẩng người.
Thấy Hứa Lộc đứng bên cửa sổ, cười tươi rói, quay sang nói với thầy giáo:
“Thầy ơi, Hạ Nhất Man muốn đứng lên nghe giảng bài ạ.”
Ai trong trường Nhất Trung mà chẳng biết đến thủ khoa đầu vào của thành phố – Hứa Lộc. Mới năm nhất đã vào đội tuyển thi học sinh giỏi, là “bảo bối” được tất cả các thầy cô tranh nhau giành giật.
Vì vậy, thầy giáo khoát tay một cái, tôi bị ép đứng ở cuối lớp nghe nửa tiết toán trong ánh mắt dõi theo của cả lớp.
Xấu hổ chết đi được!
“Hứa Lộc! Trong giờ học mà em đi đâu vậy?”
Cô bé cầm quả bóng rổ, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
“Em đi học thể dục, rồi về lấy dụng cụ ạ.”
Thôi được, nghĩ đến việc cô ấy ném túi cát chứ không phải quả bóng rổ, tôi tha thứ.
Hứa Lộc quả thực rất có năng khiếu làm gia sư.
【Ê ê, cảnh báo! Nam chính lại xuất hiện kìa!】
【Cốt truyện đi tới đâu rồi, tôi học “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” đến quên cả việc có nam chính đấy…】
Cố Phỉ mặt lạnh như tiền, ôm một cuốn sách vật lý bước tới.
“Hứa Lộc, làm gia sư cho tôi đi.”
Hứa Lộc chưa kịp trả lời, tôi đã chắn trước mặt.
“Này, cậu sao vậy? Có ai đi cướp gia sư của người khác thế không?”
“Hơn nữa, cậu học lớp 12 rồi, tìm một cô nhóc dạy kèm, thế mà hợp lý à?”
【Bảo bối à, trình độ học tập của nam chính lớp 12… cũng chẳng hơn cậu bao nhiêu đâu.】
【Thật khó tin khi ba người các cậu học ba khối khác nhau, mà gom lại cũng không đủ hai cái đầu, vì Hứa Lộc đã chiếm một rưỡi rồi.】
Cái này không phải lỗi của tôi.
Từ nhỏ, cứ nhìn vào sách vở hay công thức là tôi buồn ngủ.
Thành tích học tập của tổ tiên nhà tôi vốn không mấy sáng sủa. Ba mẹ tôi lại càng chẳng học hành gì nhiều, thành công hoàn toàn nhờ cần cù và nghĩa khí.
Cố Phỉ không cam lòng.
“Tôi đâu phải không trả tiền. Hạ Nhất Man trả bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu.”
“Không được.” Hứa Lộc nghiêng đầu.
“Chị Tiểu Hạ là giá tình bạn, dạy cậu thì phải nhân đôi.”
Tôi nhanh chóng chớp mắt nghĩ ra.
“Cố Phỉ học lớp 12, học kèm như thế phải là lớp cấp tốc. Không giống tôi đâu nhé, phải nhân ba lần!”
Không kiếm thì phí.
Cố Phỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức chuyển khoản 8.000 tệ.
“Học năm tiếng, còn lại coi như tiền tiêu vặt của em.”
Hứa Lộc vui vẻ nhận tiền, sau đó lên Taobao đặt mua ngay một bộ sách “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” giá 500 tệ.
“Nhỏ lẻ kiếm sống, không ăn chênh lệch, sách tham khảo giữ nguyên giá gốc bán lại cho cậu.”