Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 107
Nam Khuê đang định nói cũng đúng, dù gì người ta là minh tinh, lại còn là tiểu thịt tươi đang hot, hơn nữa còn nổi tiếng vì đẹp trai, dù anh có đẹp trai cũng không thể đẹp hơn minh tinh được.
Kết quả, thanh âm của Lục Kiến Thành truyền tới bên tai cô: “Nhan sắc của anh ta cũng bình thường, anh còn đẹp trai hơn anh ta nhiều, nhìn không ra giống nhau chỗ nào.”
Nam Khuê: “…” người đàn ông này quả thực quá tự luyến rồi, đúng là không còn gì để nói.
Nam Khuê không muốn để ý tới anh nữa, cô quay mắt đi tiếp tục xem TV.
Nhưng cô vừa xem thì liền hối hận rồi. Trời ạ, bộ phim hôm nay đang chống đối lại cô đó đúng không.
Nam nữ chính này… tốc độ phát triển cũng quá nhanh rồi đó. Không phải chỉ vừa mới mở lòng với nhau hay sao? Sao nhanh như vậy đã ‘củi khô bén lửa’ rồi, không thể tìm từ ngữ nào phù hợp để miêu tả được, chính là đã bên nhau âu yếm rồi.
Trên TV, nụ hôn của nam nữ chính hoàn toàn quên mình, nếu như hai lần trước chỉ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lần này khác hoàn toàn, tình huống càng ngày càng mất khống chế.
Ngọn lửa giữa nam nữ chính càng ngày càng bùng cháy, Nam Khuê cũng cảm thấy hơi thở xung quanh mình trở nên âm trầm, càng ngày càng nóng rực.
Khi bộ quần áo trên người nữ chính rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, Nam Khuê càng không thể ngồi yên được nữa.
Cô nghĩ cũng không nghĩ cuống quýt đứng dậy. Đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy, Lục Kiến Thành cũng đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao lại đứng lên?”
“Tôi…tôi…” Nam Khuê liếm nhẹ môi: “Tôi khát, đi rót cốc nước.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô ngồi lại lên sofa rồi lên tiếng: “Em ngồi đi, anh đi.”
“Ừm!” trong đầu Nam Khuê đã lộn lên thành mớ bòng bong, mờ mịt trả lời.
Đợi rồi đợi…
Nam Khuê ngồi chờ, nhưng trong lúc đợi cô căn bản không có dũng khí tiếp tục xem TV nữa. Nhưng mặc dù không xem, những âm thanh trong TV vẫn truyền tới tai cô.
Quá ngại ngùng rồi.
Sắc hồng trên mặt nhạt đi một chút, nhưng tai cô vẫn tiếp tục đỏ lên như đang nhỏ máu vậy.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành cũng quay trở lại, đưa tới một ly nước. Không đợi anh lên tiếng, Nam Khuê liền nhanh chóng nhận lấy ly nước, cô ngửa đầu một hơi uống hết ly nước.
Có thể do uống hơi vội vàng, có vài giọt nước vương ra bên ngoài, nó thuận theo động tác ngẩng đầu lên của cô, từ trên cằm chảy dần xuống cổ thon gọn xinh đẹp của cô.
Da của cô rất trắng, rất mềm, những giọt nước rơi xuống cổ gàng khiến cô càng xinh đẹp hơn, cực kỳ động lòng người.
Lục Kiến Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy trên người ngày càng nóng, yết hầu không khống chế nổi mà liên tục chuyển động lên xuống, sóng ngầm trong lòng dần trở nên cuồn cuộn.
Tuy rằng đã sớm lường trước được rồi, chỉ là đang phải cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh, nhưng vào giây phút này, tất cả cảm lúc lập tức đạt tới điểm cao nhất.
Mắt của anh, nóng lên rồi.
Trong lòng, nóng lên rồi.
Thân thể thì càng nóng hơn nữa.
Đặt ly nước xuống, Nam Khuê hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn nhé!”
“Còn muốn uống không?” Lục Kiến Thành hỏi, hai mắt trở nên sâu thẳm.
“Không uống nữa.”
Nghe được câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng đi lên lầu
“Lục Kiến Thành, anh làm gì vậy?”
Anh bước rất nhanh, khiến Nam Khuê có chút không theo kịp.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không đoán được anh đột nhiên kéo cô lên tầng để làm gì.
“Anh đi chậm chút, TV còn chưa tắt.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành hô một tiếng, TV ngay lập tức được tắt.
Vừa vào đến phòng ngủ, Lục Kiến Thành liền đóng cửa lại, sau đó nắm tay cô ấn vào cửa.
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm nhìn Nam Khuê.
“Anh hơi khát.”
“Vậy, em đi rót nước cho anh.”
“Không cần đâu.”
Nói xong, Lục Kiến Thành liền cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.
Nam Khuê mở to hai mắt, gần như không thể tin được.
Cho nên, anh vội vàng kéo cô lên tầng như vậy, hoàn toàn không phải vì chuyện khác, mà chỉ muốn … muốn … hôn cô.
Nếu không phải vì nắm lấy áo của anh và dựa lưng vào cửa, Nam Khuê nghi ngờ rằng mình đã ngã mất rồi.
Chưa từng thấy sự dịu dàng và điên cuồng cùng tồn tại ở cô, mấy lần đều khiến cô không chịu nổi.
Thế nhưng, cho dù có sa vào thêm lần nữa, có một số thứ cô luôn có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc chia tay, hai mắt của Lục Kiến Thành đỏ như máu, chứa đầy lửa, hy vọng thẳng thắn và khẩn thiết như vậy, cô không còn là một cô gái hai mươi tuổi nữa, làm sao có thể không hiểu?
“Khuê Khuê…”
Trán anh áp vào trán cô, gọi một cách dịu dàng âu yếm.
“Có phải em vẫn còn sợ không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng nhặt những lọn tóc trên trán cô rồi vén ra sau tai.
Sau đó, ngón tay anh lướt xuống má cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh thật dịu dàng, bàn tay và đôi mắt, mọi thứ đều tràn đầy sự dịu dàng.
“Xin lỗi em, trước đây là anh không tốt, em yên tâm, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn.”
Nam Khuê cúi đầu, không nói gì cả.
Nhưng mặt cô đã đỏ thành một đám mây màu rồi.
Cô thừa nhận, cô chưa bao giờ có sức chống cự đối với anh.
Ngay cả sau khi anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, cô vẫn có rất nhiều tưởng tượng viển vông về người đàn ông trước mặt mình.
Tưởng tượng khi hai người yêu nhau thì sẽ như thế nào?
Tưởng tượng đám cưới của hai người sẽ ra sao?
Tưởng tượng hai người cùng đưa em bé đi du lịch sẽ như thế nào?
Tóm lại, có rất nhiều rất nhiều….
Rõ ràng là nên từ bỏ, không nên yêu nữa, nhưng sao lại không học được!
Nam Khuê à Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa mà, thừa nhận đi, mày yêu anh ấy, yêu đến mức không còn thuốc chữa, yêu đến nỗi không chừa lại cho mình con đường lui nào.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cảm thấy Lục Kiến Thành là ánh mặt trời, chiếu sáng thế giới của cô, làm dịu đi cuộc sống của cô, và mang đến cho cô hy vọng tươi đẹp và rực rỡ.
Sau đó, anh chính là người cứu rỗi cô.
Vì cuộc hôn nhân này, giúp cô thoát khỏi Đỗ Quốc Khôn, từ cuộc sống khó khăn không có nơi sống ổn định trước đây, trở nên không cần lo nghĩ, thậm chí còn trở thành Lục thiếu phu nhân mà bao người ngưỡng mộ.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks