Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 238
Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Mắt Ôn Đình Vực sâu thẳm: “Tôi nói không phải tuổi.”
Cố Niệm Niệm sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt cô lập tức đỏ lên.
Chẳng qua ngay sau đó cô lại nghĩ mình đỏ mặt xấu hổ cái gi, đây là một tài sản, hẳn là phải kiêu ngạo.
Bao nhiêu nữ nhân đều đi nâng ngực, mình trời sinh liền có tài sản này, ừm, cố Niệm Niệm cô hẳn là nên đắc ý kiêu ngạo!
“Đúng vậy, xác thật không nhỏ, như thế nào, anh ghen ghét tôi lớn hơn anh sao?”
cố Niệm Niệm nhìn ôn Đình Vực.
Khóe miệng Ôn Đình Vực co rút.
Miệng Cố Niệm Niệm luôn phát ra những câu vàng ngọc khiến anh không còn lời gì để nói.
“ừm, ghen ghét.” ôn Đình Vực rất phối hợp mà nói một câu.
Cố Niệm Niệm thấy sắc mặt Ôn Đình Vực không lạnh như vừa rồi thì thử hỏi: “Vậy anh đừng tức giận nữa được không?”
Mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng ánh sáng nhạt.
Kỳ thực anh cũng không tức giận, cùng một tiểu nữ sinh tức giận cũng không phải là tác phong của anh.
Chỉ là ở một khắc kia, bỗng nhiên lòng có chút lạnh, không muốn nhìn thấy cố Niệm Niệm.
Mà hiện tại lại đột nhiên cảm thấy điều này không cần thiết.
Anh cùng cố Niệm Niệm vốn dĩ chỉ là hiệp nghị vợ chồng, cố Niệm Niệm ôm suy nghĩ muốn báo ân cũng là bình thường.
Mà nếu chỉ là vì báo ân, anh cũng không muốn chạm vào cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực không nói lời nào thì nói thêm: “Nếu anh còn tức giận vậy tôi bồi thường anh được không?”
“Bồi thường cái gì?” Mắt đen của Ôn Đình Vực nhìn cố Niệm Niệm.
Con ngươi của anh giống như chứa đựng cả bầu trời sao ngoài cửa sổ, lấp lánh tỏa sáng.
Tâm tư cố Niệm Niệm xoay chuyển.
Cô cũng không dám nói lấy thân báo đáp nữa, nếu không nam nhân này lại muốn tức giận.
“Tôi nấu mì cho anh ăn được không?” cố Niệm Niệm nghĩ anh về muộn như vậy thì hẳn là đói bụng, mình liền nấu mì sợi cho anh ăn.
Nghe cố Niệm Niệm nói vậy, ôn Đình Vực thật ra có vài phần hứng thú.
Anh hơi hơi gật đầu.
Cố Niệm Niệm tức khắc vui vẻ lên, cô lập tức chạy đến phòng bếp.
Trù nghệ là sở trường của cố Niệm Niệm, huống chi nấu một bát mì đối với cố Niệm Niệm mà nói quả thực dễ như ăn sáng.
Lúc Cố Niệm Niệm nấu mì, Ôn Đình Vực nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp nhìn Cố Niệm Niệm bận rộn.
Nhìn cô một bên ca hát một bên đánh trứng gà, mắt anh nổi lên một vòng gợn sóng.
Trước giờ anh thế nào không phát hiện, nhìn một người xuống bếp lại là việc thú vị như thế.
Rất nhanh, một bát mì thơm ngào ngạt đã ra lò.
Trên mì sợi là hai quả trứng gà, mặt trên còn rải hành, rau thơm cùng dầu vừng, cho
dù không ngửi thấy mùi hương chỉ nhìn hình thức cũng đã thực mê người.
“Nào nào, nếm thử tay nghề của cố đầu bếp đi.” Cố Niệm Niệm bưng bát mì lên bàn ăn.
Ôn Đình Vực nếm thử một miếng: “Không tồi.”
Mì được nấu dẻo dai, nước mì thanh tân thoải mái, xác thật hương vị thượng giai.
Cố Niệm Niệm tức khắc có chút đắc ý: “Tôi đã biết trù nghệ của tôi tốt!”
Khóe môi Ồn Đình Vực khẽ nhếch, sau đó tiếp tục ăn mì.
Mà lúc này cố Niệm Niệm nhìn ồn Đình Vực ăn mì thì bụng bỗng nhiên đói.
Càng xấu hổ chính là, bụng cố Niệm Niệm còn phát ra một ít tiếng động rất nhỏ.
Cố Niệm Niệm vội vàng che lại cái bụng, ở trong lòng âm thầm mắng chính mình.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks