Cô vợ nhặt của Chu tổng - Chương 96
Khi An Mạc Hạ còn đang lo lắng không biết lời nói dối của mình có bị bại lộ hay không, Chu Dịch Phong lại sán tới gần cô, nhưng lần này, Chu Dịch Phong không hề có ý muốn trêu chọc An Mạc Hạ, mà đặt lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ một nụ hôn thật sâu.
Cơ thể của An Mạc Hạ lập tức cứng đờ vì hành động của Chu Dịch Phong, đôi mắt hoa mai xinh đẹp mở to, khi cô nghiêng đầu tránh theo phản xạ, Chu Dịch Phong mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
“Em vất vả như vậy, tôi không có gì để bù đắp, thôi thì lấy nụ hôn này để bù đắp đi”, Chu Dịch Phong nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.
Lời Chu Dịch Phong nói khiến An Mạc Hạ vô cùng tức giận, không muốn để ý đến người đàn ông không biết xấu hổ này nữa, hậm hực cầm chiếc hộp giữ nhiệt ở trên giường đi ra ngoài.
Khi cô vừa mở cửa thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ vui vẻ của người đàn ông phía sau: “Hôm nay tôi kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi, buổi tối sẽ về nhà với em, em sẽ không mất ngủ nữa đâu”.
Cánh tay cầm tay nắm cửa của An Mạc Hạ khẽ run lên, tức giận bỏ lại câu “Ai muốn anh về nhà cùng chứ” rồi chạy nhanh ra khỏi viện.
…
Vì Claire đã rời khỏi, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Chu Thị hôm nay khá nhàn rỗi.
Chuyện lần này ở khách sạn, hai người Dương Phán Phán và Trương Di không thể thấy An Mạc Hạ mất mặt, vì vậy bọn họ vô cùng tức giận. Dù không có việc gì, bọn họ cũng có thể bới móc ra một đống chuyện bắt An Mạc Hạ làm, vì vậy người bận rộn suốt một ngày chính là An Mạc Hạ, cô chẳng thể rời đi đâu được, bận rộn ngồi trước màn hình máy tính.
“Mạc Hạ, vất vả cho cô rồi”, trước khi tan làm, Dương Phán Phán đi qua người An Mạc Hạ, nói một câu đầy đạo đức giả.
Trương Di cũng bày ra vẻ đồng cảm: “Đúng vậy, Mạc Hạ, những việc này đều khá gấp, hôm nay cô cũng không có quá nhiều việc, vì vậy mới để cho cô làm, cô không có ý kiến gì chứ?”
An Mạc Hạ lắc đầu, lịch sự nhếch khóe miệng coi như đáp lại. Cô biết Dương Phán Phán và Trương Di không thích cô, bởi vì cô có thể vào được tập đoàn Chu Thị, phần nhiều là do may mắn, không có nhiều người trong phòng quan hệ công chúng này có thể chịu được chuyện này.
Dương Phán Phán và Trương Di thấy An Mạc Hạ không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.
“Bây giờ cũng tới giờ tan làm rồi, bọn tôi đi trước đây nhé, cô làm xong thì về sớm đi”, Dương Phán Phán vuốt mớ tóc lùm xùm trên trán, sau đó nắm lấy cánh tay Trương Di, ưu nhã bước ra khỏi phòng làm việc.
Chẳng mấy chốc, những đồng nghiệp khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại An Mạc Hạ trong văn phòng rộng lớn.
An Mạc Hạ xoa cái trán hơi sưng của mình, đồng thời đẩy nhanh động tác của đôi tay, cuối cùng cũng hoàn thành khối lượng công việc quá tải vào lúc bảy giờ tối.
Cô ngồi thụp xuống ghế tựa, lười biếng vươn vai, sau đó tắt máy tính, cầm túi xách, đi về phía cửa tòa nhà của tập đoàn Chu Thị.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, An Mạc Hạ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đang vội vàng tiến lại gần cô.
Đó là một người phụ nữ, mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp, váy ngắn màu đen che ngang hông, đi một đôi giày da cao gót màu đen, mái tóc ngắn chấm ngang tai, một bên vén ra sau tai, một bên để xõa trước mặt. Gương mặt trông có vẻ vừa dày dặn kinh nghiệm vừa thướt tha yểu điệu, tuy nhiên vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng và không hề hòa nhã, lúc này cô ta đang khí thế hừng hực bước về phía An Mạc Hạ.
“An Mạc Hạ, đồ khốn kiếp!”, người phụ nữ đi tới trước mặt An Mạc Hạ, không nói lời nào, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía khuôn mặt của cô.
Mặc dù An Mạc Hạ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa cô là một người vô dụng dễ dàng bị người ta ức hiếp, trước lúc bàn tay của người phụ nữ hạ xuống, cô đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Bạch Tô Nghi, cô lại tới đây làm trò điên khùng gì vậy!”, An Mạc Hạ tức giận gầm lên, giọng điệu tràn đầy lạnh lùng, trong mắt cũng không có chút nhượng bộ nào, cộng thêm vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên bầu trời, khiến cho cô trông sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ như vậy, căm hận vô cùng, cộng thêm việc bàn tay vừa rồi của mình hẫng trong không trung, toàn bộ khuôn mặt lập tức trở nên méo mó, hung hăng trừng mắt nhìn An Mạc Hạ, chất vấn: “An Mạc Hạ, cô thành thật cho tôi, tối qua có phải Doãn Hâm đã đi tìm cô không? Nếu không sao cả đêm anh ấy đều không về nhà?”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks