Cự Long Thức Tỉnh - Chương 744
Lục Hi nghe xong liền lạnh lùng nói: “Nói năng cẩn thận, tính khí của ông đây cũng không tốt đâu, nhìn vào chút phương diện tình cảm kia thì ông đây đã nhịn mấy người lâu lắm rồi”.
Quả thật nếu là người khác khiêu khích mình, Lục Hi đã không kiềm chế được mà ra tay lâu rồi, nào có dài dòng với bọn chúng nhiều như vậy làm gì.
Nhưng người đàn ông tóc húi cua nghe thấy lời này thì tức giận sôi máu.
Thân là một thành viên của nhà họ Ôn, hắn ta đi tới đâu cũng được người ta tôn kính, từ trước đến nay nói một là một. Nhưng chàng thanh niên trước mặt lại dám ngông cuồng như vậy trước mặt họ, quả thật là cực kỳ dốt nát.
Hơn nữa ngay từ đầu hắn ta đã cẩn thận quan sát Lục Hi, hắn ta không hề phát hiện ra bất kỳ sóng chân khí nào, căn bản đây không phải cao thủ, cùng lắm là võ giả ngoại gia đỉnh phong, ngay cả chân khí nội gia cũng không có.
Có chút đạo hạnh này mà cũng dám ngông cuồng ở trước mặt hậu thiên đỉnh phong như hắn ta, xem ra nên để anh biết một chút thực lực của nhà họ Ôn rồi, võ giả ngoại gia như anh nhà họ Ôn túm một cái cũng được cả bó lớn.
“Phế hắn cho tao”.
Người đàn ông tóc húi cua ra lệnh, mười mấy người liền chen lên.
Trong số những người này đã có hai người là cao thủ nội gia, lúc ra tay, trên quyền cước cũng bao bọc một tầng chân khí trắng xóa vô cùng ác liệt.
Còn những người khác đều là võ giả ngoại gia, khi ra tay cũng rất mạnh mẽ, ngay cả bốn thanh niên kia cũng đứng đằng sau chờ cơ hội chiếm lợi thế.
Lục Hi khẽ gật đầu, chân phải giẫm trên đất, lập tức mặt đất rung chuyển giống như nổi sóng, mười mấy người kinh hãi đứng không vững, bọn chúng rối rít ngã nhào trên đất.
Lúc này, Lục Hi bước qua mười mấy mét đến trước mặt người đàn ông tóc húi cua, anh bóp cổ họng hắn ta nâng lên thật cao rồi hung hăng ném xuống đất.
Một tiếng “Ầm” vang lên, người đàn ông tóc húi cua chỉ cảm thấy mình giống như đụng phải một đoàn tàu hỏa, toàn thân cũng sắp rời ra từng mảnh, chân khí tán loạn như muốn hộc máu.
Những người khác lúc này cũng đã bò dậy, bọn chúng dùng ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi nói: “Đừng gây chuyện cho nhà họ Ôn nữa, nếu không nhà họ Ôn sớm muộn sẽ bị hủy trong tay các người đấy”.
Nói xong, Lục Hi bình thản rời đi, không một ai dám lên tiếng.
…
Trời đêm vừa xuống, Lục Hi liền đến trước cửa một trang viên ở ngoại ô thành phố Châu Hàng.
Chỉ thấy hai cánh cổng sắt khắc hoa mang phong cách cổ xưa, tường rào cũng là lan can được chế tác phỏng theo phong cách cổ, phía trên leo đầy dây thường xuân, trong phong cách cổ xưa có mang theo một luồng sức sống.
Lục Hi đứng ở cửa một hồi, sau đó anh nhấn chuông cửa bên cạnh.
Nơi này chính là lục phòng nhà họ Ôn, cũng chính là nơi ở của bố mẹ Lục Hi, tất cả mọi người trong lục phòng của nhà họ Ôn đều ở đây.
Trải qua nhiều thế hệ, nơi như Ôn trang cũng chỉ có gia chủ nhà họ Ôn mới có tư cách ở, những người khác thì không có đãi ngộ này, tám phòng khác cũng đều ở rải rác khắp nơi ở Châu Hàng.
Không bao lâu, cửa sắt được mở, một lão giả hơn năm mươi tuổi đi ra.
“Xin hỏi cậu tìm ai?”
“Lục Hi ở Tây Kinh tới bái kiến vợ chồng Lục Viễn Sơn”, Lục Hi nói.
Lão giả nghe xong, mặt không cảm xúc đáp: “Xin chờ một chút”.
Sau đó, lão giả xoay người trở lại một gian nhỏ trong nhà và bắt đầu gọi điện thoại.
Một lát sau, lão giả đi ra nói: “Mời đi theo tôi”.
Lục Hi hít thở sâu, anh mang theo tâm tình thấp thỏm cùng lão giả đi vào trong.
Diện tích của trang viên này không nhỏ, khoảng mười mấy mẫu đất, khắp nơi bên trong đều là các tòa kiến trúc cổ hai tầng, xem ra là nơi người trong lục phòng ở.
Còn Lục Hi được dẫn đi vòng quanh rẽ trái rẽ phải, qua một con đường mòn vắng vẻ, cuối cùng đi đến trước một căn nhà hai tầng.
“Chính là chỗ này”, lão giả nói.
Lục Hi đang muốn nói cảm ơn thì cửa chính đại sảnh trước mặt đột nhiên mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vàng chạy ra ngoài.
Trên mặt người phụ nữ mặc dù đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân tuyệt sắc. Dù lớn tuổi nhưng vẫn lộ vẻ đoan trang.
“Hi à, thật sự là con sao? Nhớ chết mất”.
Người phụ nữ nói xong, mặt bà đầy kích động giang hai cánh tay sải bước về phía Lục Hi.
Lục Hi chỉ cảm thấy cả người khí huyết sôi trào, anh đã tưởng tượng hàng trăm cảnh tượng khi mình gặp lại mẹ, có thể là lạnh lùng coi thường, không có cũng được, hoặc cũng sẽ kích động, nhưng trong nháy mắt, anh vẫn bị loại tình cảm ruột thịt này đánh gục.
“Mẹ”.
Lục Hi không một chút trở ngại nói ra chữ mà anh vốn tưởng rằng mình khó mở miệng nói được, anh ôm mẹ Ôn Uyển của mình thật chặt.
Còn Ôn Uyển nghe xong câu này cũng không kiềm được nỗi nhớ nhung nhiều năm nay, bà khóc òa lên.
Lục Viễn Sơn đứng ở cửa nhìn hai mẹ con gặp nhau, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lúc này, lão giả dẫn đường đã lặng lẽ lui đi, chỉ còn lại một nhà ba người Lục Hi.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks