Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 27 Bị đuổi giết Gặp lại Trần Bình
Chương 27: Bị đuổi giết! Gặp lại Trần Bình
“Là ngươi?” Bọn họ lặp tức nhặn ra Cố Hàn. Bọn họ chính là quản sự thương vụ canh giữ bên ngoài phòng của Tiết thần y hòm đó.
“Thiếu gia!” A sỏa kéo góc áo Cố Hàn. “Bọn họ là người xấu!”
“Ha ha.” Người dần đầu cười lạnh một tiếng: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp lại ngươi ở một nơi như thế này.”
Cố Hàn lạnh nhạt, hắn đã đoán được đại khái sự việc. Nếu hắn đoán không lầm, hôm đó Trần Bình lấy được đan dược của Tiết thần y khiến cho đám người này ghen tị mới có ý đồ xấu muốn chặn đường giết hân ta.
“Đi thôi.” Một người đối diện thúc giục nói.
“Tìm Trần Bình quan trọng hơn, đừng dày dưa với tên này!”
“Đừng dây dưa?” Người dẩn đầu lắc đầu: “Ngươi đừng quên hãn có quen biết với Tiết thần y, chắc chắn trên người có không ít đan dược Tiết thần y cho! Huống hồ hắn đã thấy chúng ta rồi, để tránh lộ
tin tức chúng ta nhất định không thế thả hắn đi!”
“Nhưng… Hán còn quen biết Lý tống quản…”
“Hừ, khu rừng Man Hoang lớn như vậy, hàng năm có không biết bao nhiêu người chết. Ngươi không nói ta không nói, sao Lý tống quản biết được?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Người bên cạnh hiếu ra.
“Có lý lắm!”
“Tiểu tử, gặp phải bọn ta coi như ngươi xui xẻo!”
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay ra từ trong rừng, ngã xuổng đất không ngừng ho ra máu. Chính là Trần Bình!
Ngay sau đó lại có thêm ba bóng người chậm rãi bước ra, tụ họp với năm người kia.
“Bọn ta đã bắt được hắn, các ngươi cũng nên nhớ những gì mình đã hứa!”
“Yên tâm đi!” Tên cầm đầu đắc ý cười, chỉ vào Cố Hàn: “Không vội, bắt lấy tiểu tử này cho ta, ta trả thêm gấp rưỡi!”
Ba người này chính là tán tu mà bọn họ thuê được.
“Tổng Siêu!” Trần Bình nhìn người cầm đầu, vẻ mặt bi phần, “Ta không ngờ các ngươi lại bi ối như vậy! Nếu Tụ Bảo Các biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Ha ha.” Tống Siêu cười lạnh.
“Hàng năm các đại thương hội đều tốn thất mấy quản sự, ngươi cho là với địa vị của ngươi, bọn họ sẽ quan tâm sống chết của ngươi sao?”
“Ngươi!”
“Đan dược của Tiết thần y là đồ tốt, không phải thứ mà ngươi có tư cách lấy!”
“…” Trần Bình trầm mặc hồi lâu, ngược lại nhìn về phía Cố Hàn, vẻ mặt áy náy. ‘Tiếu huynh đệ, xin lồi! Ngươi giúp ta, ta còn làm liên lụy đến ngươi…”
“Liên lụy?” Cố Hàn gật đầu, “Ngươi quả thật làm phiền ta.”
“Nhớ kỹ.” Hăn sờ đầu A sỏa, trấn an cảm xúc căng thẳng của nàng: “Ngươi nợ ta một ân tình.”
“Ha ha.” Tổng Siêu đổi diện vẻ mặt
châm chọc.
“Sao đây, mạng mình khó giữ còn muốn cứu người? Đúng là một trò cười!” Nói xong, hắn ta ra hiệu mọi người ra tay!
“Đợi đã!1’ Đột nhiên, một người nhìn chằm chằm Cố Hàn, giọng điệu không chắc chắn: “Ngươi… Có phải là Cố Hàn không?”
“Hử?” Cố Hàn nhíu mày. “Ngươi biết ta sao?”
“…” Tán tu không lên tiếng, chỉ là sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh. Quả nhiên! Thật sự là hán, tên sát thần đó!
“Nhiệm vụ này ta từ chối!” Hắn ta ở gần thành Thiên Vũ, hôm đó khi Cố Hàn đại khai sát giới trong rừng Man Hoang, hán đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy.
“Ngươi nói gì!” vẻ mặt Tống Siêu lạnh lùng.
“Nếu ngươi đi thì cái đó…”
“Ta từ bỏ!” Trong ánh mắt khó hiếu của mọi người, tên tán tu kia không chút do dự quay đáu bước đi.
Hôm đó hãn có thể giết sáu gã Thông Khiếu cảnh thì bây giờ tám người
cũng có thế giết!
“Đứng lại!” Không ngờ Cố Hàn đột nhiên gọi hân lại.
“Chuyện… Chuyện gì?” Cơ thể tán tu cứng đờ.
“Ngươi làm hân ta bị thương.” Cố Hàn chỉ Trần Bình. “Làm người ta bị thương như vậy rồi bỏ đi, sao mà coi được chứ?”
Cái gì?
Mọi người đều ngơ ngác. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn hán ta bồi thường, đúng là một truyện cười của năm mà!
Chắng qua, chuyện khiến bọn họ kinh ngạc đã xảy ra.
“Cái này…” Tên tán tu kia không chút do dự, lặp tức lấy ra một cái túi ném cho Cố Hàn.
“Bên trong có một nghìn Nguyên Tinh, còn có mấy bình đan dược trị thương, coi như bồi thường cho hán ta… Đủ chưa?”
“Tạm được.” Cõ Hàn gật đầu, nhìn về phía Trần Bình.
“Ta giữ trước giúp ngươi, ngươi không có ý kiến chứ?” Nói xong cũng không đợi Trần Bình trả lời đã nhét túi vào ngực mình.
Trần Bình không phản ứng kịp. Đây là chuyện ta nén ý kiến sao, đã là… Một người sắp chết rồi, lấy mấy thứ ngoài thân đó làm gì chứ?
Thấy tên tán tu kia rời đi, Cố Hàn từ từ giơ trường kiếm lên đi về phía đối diện: “Còn cử động được khỏng?”
“Được!” Trần Bình vất vả đứng dậy, “Hòm nay ta và tiếu huynh đệ cùng nhau liều mạng với bọn chúng…”
“Không.” Cố Hàn lắc đầu, “Không cần liều mạng, ngươi chỉ cần bảo vệ A sỏa là được rồi.”
“…” Trần Bình không hiếu nhưng vẫn làm theo.
Nhóm người Tống Siêu cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Ra vẻ gì chứ!”
“Cố Hàn? Có ai nghe qua chưa?”
“Vô danh tiếu tốt mà thôi, muốn dùng thủ đoạn này lừa chúng ta, mơ đi!”
II
II
Tuy rằng không biết vì sao tên tán tu kia lại e ngại Cố Hàn như vậy, nhưng trong số bảy người bọn họ, tu vi cao nhất là Thòng Khiếu bậc năm, thấp nhất là Thông Khiếu bậc hai, muốn đối phó với một người Khai Mạch cảnh thì chẳng khác nào dùng dao mổ bò để giết gà.
“Lên!” Thấy Cố Hàn ngày càng gần, Tống Siêu cười dữ tợn. “Đầu tiên là xử tên tiếu tử này, sau đó giải quyết Trần Bình! Còn tiểu nha đ‘âu kia… Ha ha, trông cũng được đó, có thế bán cho thanh lâu!”
Cố Hàn đột nhiên dừng bước: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói giết ngươi trước rồi bán…”
Rẹt!
Lời còn chưa dứt, một tia sáng hiện lên. Vẻ mặt của Tống Siêu cứng đờ, hai mát mờ to, một vết máu nhỏ giữa mi tâm dần dần lan rộng!
Đó là gì vậy!
Mấy người còn lại giật mình, dường như đã hiếu được vì sao lúc nãy tên tán tu kia lại sợ Cố Hàn như vậy.
Tuy tu vi chỉ ở Khai Mạch cảnh, nhưng thực lực… Mạnh đến đáng sợ!
“Mau, cùng lên!”
“Không xử được hắn, người bị xử sẽ là chúng ta!”
“Ai dám không ra tay, đừng trách ta không khách khí!”
Bọn họ đương nhiên cũng hiểu được, chuyện đã đến nước này rồi, nếu không giết Cố Hàn và Trần Bình thì thứ chờ đợi bọn họ chí là phiền toái!
Đột nhiên, một người thoát ra khỏi vòng vây, ngược lại vội vàng chạy về phía Trần Bình đang bị thương và A sỏa.
Trong lòng Trần Bình căng thẳng, lập tức che trước người A sỏa.
“Chết đi!” Trong chớp mắt, người nọ cách Trần Bình không còn bao xa. Chắng qua hán ta nhanh thì kiếm khí còn nhanh hơn. Một tia sáng đâm thảng tới giữa lưng hắn ta, mang theo vài giọt máu rồi biến mất! Người nọ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất không còn động đậy!
“Các ngươi…” Cố Hàn hít một hơi thật sâu, sát ý trong mắt không thể che giấu. “Quả nhiên đáng chết!”
Lời cón chưa dứt, hắn đã lao vào trong đám người! Chỉ trong phút chốc, pháp bảo thần thòng đầy màu sắc liên tục hiện lên! Cùng với đó là tiếng kêu la thảm thiết, và… Cầu xin tha thứ! Trần Bình ờ cách đó không xa nhìn đến ngây ngốc. Hán ta vốn tường rằng Cố Hàn là dê đi nhầm hang hổ, không ngờ hắn lại là… Hố vào đàn dê! Đàn dê tuy đòng nhưng sao có thế đánh lại mãnh hổ?
Một lát sau, xung quanh khôi phục yên tĩnh. Cố Hàn ngạo nghề đứng giữa đám người, tựa như sát thần!
“Thiếu gia!” A sỏa cũng không quan tâm hơi thờ đầy mùi máu, chạy đến trước mặt Cố Hàn. “Ngài… Ngài bị thương rồi!” Nhìn thấy mấy vết thương nhỏ trên người Cố Hàn, nàng vô cùng đau lòng.
“Bị thương ngoài da thòi.” Cố Hàn bĩu môi mặc kệ. Vì đế tốc chiến tốc thảng, không cho bất kỳ ai trốn thoát, hân đã lựa chọn cách lấy cứng đối cứng. Huống hồ chút vết thương nay sao có thề so với mấy cái vỗ vai của Mộ Dung Yên
chứ.
Trần Bình vò cùng khiếp sợ, hắn ta đã hiếu được vì sao lúc nãy tên tán tu kia lại sợ Cổ Hàn như vậy. Cố Hàn… Mạnh đến mức khiến người ta không thế lý giải!
“Tiểu huynh đệ!” Sau khi hồi phục tinh thân, Trần Bình lảo đảo đi đến trước mặt Cố Hàn, cúi người với hắn: “Đa tạ ân cứu mạng!
“Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy cũng dám một mình đi vào khu rừng Man Hoang?” Cố Hàn nhìn hắn ta, lắc đầu.
“…” Chỉ nói một câu đã khiến Trần Bình nghẹn họng. Tốt xấu gì ta cũng là Thòng Khiếu cảnh, ngươi chỉ là Khai Mạch cảnh, câu này nên đế ta hỏi ngươi mới đúng chứ. Nhưng nghĩ tới thực lực của Cố Hàn…
“Tiếu huynh đệ có điều không biết.” Hắn ta cười khổ một tiếng.
“Vốn dĩ ta đã thuê hai gã tán tu đồng hành, nhưng đều bị mấy người đó đe dọa nên… Chạy hết rồi! Nếu không gặp được tiểu huynh đệ đây, e là hôm nay…” Hắn ta không nói nổi nữa.
Cố Hàn ở cách đó không xa lại đi tới,
thu dọn chiến trường báng tốc độ cực nhanh. Thủ pháp này… Quá thành thạo rồi! Trong lòng Trần Bình đột nhiên run lên.
“Cho ngươi.” Một bàn tay nhỏ bé đưa ra, trong đó có một viên đan dược trắng như ngọc, tòa ra mùi thơm. “Có vẻ ngươi đang bị thương.” A sỏa lo lẳng.
“Đa tạ!” Trần Bình cảm thấy ấm áp. Hắn ta vừa nhìn đã nhận ra, đan dược này là do Tiết thần y chế ra, mấy vật phẩm thông thường căn bản không so sánh được. Hán ta giơ tay nhận lấy.
“Ngươi định trả cho ta bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Trần Bình ngây người. Còn… Thu tiền?
“Ta cũng không muốn nhặn tiền của ngươi đàu.” A sỏa giải thích: “Nhưng mà thiếu gia nhà ta nghèo lắm, ta phải giúp ngài ấy kiếm tiền.”
“Đây…” Khóe miệng Trần Bình giựt giựt. Thấy một tiểu cô nương khờ khạo nghiêm túc kinh doanh như vậy, hằn ta có chút mất tự nhiên.
“Đan dược mà Tiết thần y chế ra
đương nhiên có giá trị vạn lượng vàng… Ta…” Hắn ta rất muốn nói, với chức quản sự nhỏ bé của hắn ta căn bản không mua nồi.
“Ngươi là người tốt.” A sỏa nghiêng đầu suy nghĩ: “Hơn nữa ta thấy ngươi cũng nghèo lắm, vậy… Thu ngươi một trăm Nguyên Tinh được không?”
Một trăm? Trân Bình thớ phào một hơi. Cái giá này quả thật là thấp đến không thế thấp hơn. Lần này hắn ta xin Tiết thần y ba bình đan dược cũng đã tốn hơn phân nửa Nguyên Tinh hắn ta mang theo, ước chừng mấy chục ngàn vièn! Từ đó có thế thây, đan dược của Tiết thần y đáng giá đến mức nào!
Một trám viên Nguyên Tinh đương nhiên cũng không phải là ít. A sỏa không có tu vi, không dùng được túi chứa, đan dược trước đó cũng là Cố Hàn lấy ra giúp nàng, không còn cách nào chỉ có thế ôm vào lòng, chí cần nhìn đôi mát cong như vầng trăng lưỡi liềm kia cũng biết nàng đang vui đến mức nào.
“A sỏa.” Cố Hàn đi xoa đầu nàng. “Vui đến vậy sao?” Cuộc đối thoại giữa hai người cổ Hàn đương nhiên nghe thấy
hết, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
“Thiếu gia.” A sỏa đưa Nguyên Tinh đến trước mặt Cố Hàn. “Ta kiểm được tiền cho ngài rồi!”
“Tốt lâm!” Cố Hàn cũng cười. Không đơn giản chỉ vì hành động của A sỏa, mà còn có thu hoạch lần này. Đám quản sự thương hội này rất có tiền! Nghĩ vậy, ánh mắt Cố Hàn nhìn Trần Bình cũng có chút nóng.
“Tiểu huynh đệ.” Trần Bình bị nhìn có chút không được tự nhiên. “Ngươi đây là…”
“Không có gì.” Cố Hàn đương nhiên sẽ không ra tay với hắn ta, hắn nghĩ một hồi rồi lấy ra một viên châu to bằng nắm tay, trong suốt, bên trong hình như còn có sương mù lượn lờ. “Đây là gì vặy, ngươi biết không?”
“Linh Nquvên?” Trần Bình kinh nqac.