Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 28 Lại đột phá, yêu thú náo loạn
Chương 28: Lại đột phá, yêu thú náo loạn!
“Linh Nguyên?” Cố Hàn sửng sốt: “Là gì vậy?”
“Tiếu huynh đệ không biết cũng phải thòi.” Trần Bình kiên nhẫn giải thích.
Tu sĩ tu luyện dùng Nguyên Tinh đan dược hỗ trợ, hiệu suất đương nhiên sẽ tăng cao, nhưng Nguyên Tinh sinh ra bên trong các mạch khoáng, đương nhiên sẽ bị nhiềm không ít tạp khí trong địa mạch. Nếu sử dụng không tiết chế thì thính thoảng phải tinh luyện tạp khí trong cơ thế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Mà Linh Nguyên chính là sản phẩm sau khi lấy linh khí trong Nguyên Tinh ra, luyện hóa tạp chất, chỉ giữ lại tinh hoa của đất trời. Khi sử dụng đương nhién sẽ không có tác dụng phụ gì. Nhưng thứ này quá quý giá, tán tu bình thường đừng nói là dùng, thậm chí cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Ví dụ như viên trong tay Cố Hàn tuy rằng chỉ là Linh Nguyên bậc thấp nhất, nhưng cũng phải tiêu hao ngàn viên Nguyên Tinh mới có thể luyện thành,
nếu cộng thêm chi phí luyện chế, giá cả e là phải tăng gấp đòi!
Tăng gấp đôi? Cố Hàn bĩu môi. Vậy không phải lỗ rồi sao!
Thật ra kinh mạch hắn khác với người bình thường, bấm sinh có thế tự loại bỏ tạp chất, thứ này đối với hắn mà nói đưong nhiên càng thêm chướng mãt. Chẳng qua đối với những tu sĩ bình thường như Trần Bình thì thứ này có thế tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, là tài nguyên cực kỷ trân quý.
Đương nhiên, với tài chính của Trần Bình thì căn bản không dùng nổi.
“Nhưng mà…” Cố Hàn nhìn thoáng qua A sỏa.
“Vừa hay có thế đế cho A sỏa dùng.”
Sau khi được hẳn chỉ giáo mấy ngày qua, A sỏa đã thành công có được khí cảm, sẳp chính thức bước vào con đường tu luyện, dùng Linh Nguyên đế tu luyện đương nhiên có thế tránh được hậu họa.
“Tiểu huynh đệ.” Trân Bình có chút tò mò.
“Theo hướng ngươi định đi, hình như
là muốn đến… Vương Đô?”
“Không sai.” cố Hàn cũng không gạt hán ta.
“Ta muốn đến võ viện.”
“Hóa ra là vậy.” Trần Bình ngưỡng mộ.
“Là ta hồ đồ, với tu vi thiên phú của tiếu huynh đệ, một thành Thiên Vũ nhỏ bé đương nhiên sẽ hạn chế ngươi phát triển! Tại hạ Trần Bình, tiếu huynh đệ có ân cứu mạng với ta, đến Vương Đò nếu cần gì có thế đến Tụ Bảo Các tìm ta!”
“Tụ Bảo Các?” Cố Hàn suy nghĩ.
“Vậy thú hạch linh dược linh tinh, các ngươi có thu không?”
“Hả?” Trần Bình sửng sốt trong giây lát, lập tức phản ứng lại. Cố Hàn đã giết nám tên quản sự, mỗi người đều mang theo một lượng tài nguyên lớn, cộng với tài nguyên của bân thân hãn, tính sơ thôi cũng phải hơn một trăm ngàn Nguyên Tinh!
Đây… Là một con số không nhỏ!
“Thu, đương nhiên là thu rồi, nhưng mà trên người ta cũng không có nhiều
Nguyên Tinh như vậy…”
“Không được thiếu nợ đâu đó!”
Trần Bình lại không nói nên lời.
“Ta không có ý đó.” Hắn ta vội giải thích: “Đợi ngươi đến Vương Đò có thể tới tìm ta, ta sẵn sàng thu vào với giả cao hơn giá thị trường hai mươi phần trám.”
Cái giá này, hán ta không những không lời mà còn lỗ một phần. Chỉ là hắn ta muốn báo đáp ơn cứu mạng của Cố Hàn mà thôi.
“Hai mươi phần trăm?” Đòi mắt lạnh lùng của Cố Hàn sáng ngời, đến cả xưng hò cũng thay đổi: “Trần huynh, huynh đúng là một người sảng khoái, không uổng còng ta cứu mạng huynh!”
Trần Bình cười khố. Vị huynh đệ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều… Quá coi trọng tiền tài rồi.
Đan dược của Tiết thần y, hiệu quả đương nhiên không giống đan dược bình thường. Chi sau nửa ngày, vết thương của Trần Bình đã hồi phục gần nửa, hắn ta cũng không nán lại thêm, cáo từ Cố Hàn. Cố Hàn cũng không giữ người lại.
Có Trân Bình đi theo quả thật rất không tiện, đặc biệt là năng lực của A Sòa quá lớn, ít một người biết thì bọn họ cũng thèm một phần an toàn.
Chớp mắt đã qua nửa tháng. Trong thời gian này ngoại trừ mãnh thú thì Cố Hàn cũng không gặp ai khác. Nhờ có năng lực của A sỏa, hắn đã tìm được bảy tám cây linh dược, tuy rằng không thế so với Tử Tinh Đằng kia nhưng cũng là thu hoạch không nhỏ. Mà A sỏa nhờ có sự chí bảo không ngừng của hăn, sáp dẫn khí nhập thế, bắt đầu tu hành.
“Nhớ chưa?”
Trong sơn động, Cố Hàn nhẹ nhàng đặt Linh Nguyên vào tay A sỏa. “Con đường vận chuyến linh khí mà ta vừa nói?”
“Vâng! Nhớ rồi!”
“Tốt lắm, bắt đầu đi!” A sỏa nghe lời nhắm hai mắt lại, dựa theo hướng dẫn của Cố Hàn, chậm rãi dẫn dẳt linh khí vào trong cơ thể.
Khoảng nửa ngày sau, mí mât nàng khẽ run lên, trên người đột nhiên xuất
hiện một tầng linh quang! Đây là biếu hiện của Ngưng Khí bặc một!
“Nhanh như vặy!” Cố Hàn thầm cảm thán.
Năm đó, hắn dần khí nhập thế đến Ngưng Khí tầng một phải mất ba ngày cũng đã xem là thiên tài mười nám khó gặp ờ thành Thiên Vũ. Mà A sỏa thế này chẳng phải là thiên tài trăm năm khó gặp sao? Không hố là có được huyết mạch Phá Vọng Chi Đồng.
Hân thấy A sỏa đã tiến vào trạng thái, lặng lẽ mỉm cười, còn tiện tay che cửa động lại rồi lấy tài nguyên trên người ra.
Từ đây đến võ viện còn khoảng một tháng nữa. Mà hành trình của hắn đã sớm hơn dự tính một nửa, đương nhiên không vội. Trước khi đến Vương Đô, phải tăng tu vi lên Thông Khiếu cảnh!
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, Nguyên Tinh chồng chất như núi bên cạnh lóe sáng, linh khí hòa vào nhau, mạnh mẽ xông vào cơ thể hắn.
Trước đó hắn đã sơ đả thòng ba trăm chi mạch trên người. Chỉ còn cách
Khai Mạch cảnh tầng chín một chút thôi!
Cơ thế được bổ sung linh khí, linh dịch trong kinh mạch không ngừng xông vào chi mạch!
Một.
Hai.
Mười.
Khai Mạch cảnh tầng chín!
Như thế cảm nhặn được linh khí bên ngoài, hắn không chút do dự lấy một lượng lớn Nguyên Tinh, còn tiện tay cầm lấy hai lọ đan dược trực tiếp bỏ vào miệng!
Trong chớp mắt, linh khí lại trở nên cuồng bạo. Mổi chi mạch được đã thòng hắn đều có thế cảm nhận được tinh vụ ở cuối chi mạch, nhưng giữa tinh vụ và chi mạch dường như có rào cản, đến cả người nhạy bén nhu hắn cũng hoàn toàn không có cách nào cảm ứng tình hình của tinh vụ.
Nhưng hắn biết, tinh vụ này chính là huyệt đạo của con người. Tương ứng với các chi mạch, có chính xác ba trăm lẻ
sáu cái! Chí cần phá vỡ rào cản này, dần linh lực vào là đạt tới Thòng Khiếu cảnh. Mà từng huyệt đạo được đả thông thi linh lực có thế chứa đựng trong cơ thế cũng sẽ chia ra nhiều hơn, đạt đến Thông Khiếu cảnh tầng chín thì linh lực sẽ gấp đỏi Khai Mạch cảnh!
Đúng lúc này, chi mạch cuối cùng trong cơ thể hắn cuối cùng cũng đã thông! Phải tranh thủ thời cơ ngay bây giờ!
Hãn vô cùng căng thẳng. Kinh mạch hoàn toàn được đả thòng, linh lực trong cơ thể cũng thông suốt, nhẩt thời sinh ra một xung lực cực lớn. Mà lúc này chính là thời cơ tốt nhất đế đột phá Thòng Khiếu cảnh! Nếu bỏ lỡ cơ hội thì sau này muốn đột phá lại sẽ vò cùng khó khăn.
Hắn không chút do dự. Vừa nghĩ đến đây, xung lực đã ập tới!
Dường như có một tiếng động nhỏ truyền đến từ cơ thế hắn. Rào cản như nứt ra, linh lực như đại dương mênh mông cũng thừa cơ xong thắng vào huyệt đạo! Tuy càng vào sâu càng yếu đi, nhưng vần íôn tại ờ đó!
Hãn vô cùng hưng phấn, liên tiếp phá vỡ hai mươi bảy rào cản, sau đó chấn động mới hoàn toàn biến mất. Linh lực không ngừng tiến vào huyệt đạo, nên linh lực còn sót lại ở kinh mạch cũng loãng đi rất nhiều.
Tiếp theo, nếu muốn tiếp tục phá vỡ rào cản thì cũng chí có thế dựa vào bản thân. Mà Thông Khiếu cảnh cũng là cảnh giới tốn nhiêu thời gian nhất. Thật ra, người bình thường đột phá cảnh giới này, xung lực phá được bảy tám tâng rào cản đã là cực hạn rồi. Mà cố Hàn đã tu thành cực cảnh, linh lực hóa lỏng, đương nhiên tốt hơn người thường.
“Ha…” Hắn từ từ mở hai mắt. Việc tu luyện kế tiếp sẽ không xong trong một lần, hơn nữa chí có chút thời gian căn bản cũng không đủ dùng.
A sỏa bên cạnh mở to mắt nhìn hản. Linh Nguyên trong tay nàng đã mòn đi một phần, mà tu vi của nàng cũng đã tiến vào Ngưng Khí cảnh tầng ba.
Cố Hàn có chút vui mừng. Ai mà ngờ được một tiểu cô nương trời sinh ngốc nghếch lại có thiên phú tu luyện cao như vậy?
“Đi thôi.” Hán chậm rãi đứng dậy. “Thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
Trong lúc tu luyện, đương nhiên hãn cũng đã dành một phần tâm trí để tính toán thời gian. Hiện giờ chí còn mười mấy ngày nữa là khai viện, với tốc độ này của hắn chắc chân sẽ kịp.
Hân vừa định giơ tay lên thì đột nhiên biến sắc, có một đám bụi bất ngờ rơi xuống trên hòn đá chặn ở cửa động. Không đúng! Tim hân lỡ một nhịp. Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều bụi rơi xuống, đến cả hòn đá cũng bát đầu run rấy.
“Thiếu gia…” A sỏa cũng đã phát hiện có điều bất thường.
“Đi!” Cổ Hàn không chút do dự dằn theo A sỏa xông ra ngoài!
Giờ phút này không chỉ có sơn động, mà cả mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động!
“A!” Đột nhiên có một tiếng kêu truyền tới từ sâu trong khu rừng Man Hoang, giọng điệu đầy hung ác và điên cuồng!
Tiếng kêu này… Không phải yêu thú,
là người!
“Nguy rồi!” Cố Hàn biến sâc, trực tiếp bế A sỏa lên chạy đi thật xa. Tuy rằng hắn không đoán ra chủ nhân của giọng nói này là ai, nhưng lại có dự cảm nếu tiếp tục dừng lại… Chắc chắn sẽ gặp nguy hiếm.
“Gừ!11
“Gừ!”
Quả đúng như hắn đoán. Phía sau truyền đến vô số tiếng gầm của yêu thú, hung ác, bất an, thậm chí còn có… Sợ hãi!
Yêu thú nối loạn!
Ầm!
Ầm!
Chấn động càng lúc càng dữ dội, Cố Hàn hoảng sợ phát hiện đám yêu thú kia là đang chạy về phía hắn. Không hay rồi! Cõ Hàn màng thẳm một tiếng, linh lực trong co thế điên cuồng vặn chuyến, không ngừng xuyên qua cày cối trong rừng!
Dù hiện giờ tu vi hán đã đạt tới Thòng Khiếu cảnh, nhưng nếu dừng giữa đám yêu thú này thì sẽ chết chắc!
Khắp bốn phương tám hướng liên tục có bóng người xuất hiện, điên cuông chạy về phía trước. Họ đều bị truy đuổi. Hắn không phải người duy nhất!
“Gừ!” Tiếng của yêu thú lại vang lên, mang theo càng nhiều sợ hãi và nòn nóng.
Dường như Cố Hàn đã hiếu ra gì đó. Có lẽ… Đám yêu thú này căn phải không phải đuối theo hắn. Có vẻ như chúng… Đang bị truy đuổi, sớ dĩ chúng chạy v’ê hướng này cũng là muốn thoát khỏi rừng Man Hoang như hắn mà thôi.
Mà người đang truy đuối đám yêu thú nàv chính là kè qâv ra moi chuyên!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks