Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 29 Tranh cao thấp với nhau, tên béo thần bí
Chương 29: Tranh cao thấp với nhau, tên béo thần bí
Rất nhanh đám người đã bị ép lại gần nhau, khoảng cách giữa hai bên không vượt qua ba trượng. Nếu là bình thường thì họ nhất định sẽ đề phòng nhau, nhưng lúc này lại không ai quan tâm vì trong đầu họ chi có một chữ – Chạy!
Phải chạy càng nhanh càng tốt!
“Rống!” Đột nhiên có một tiếng rít truyền đến, lân này cách đám người rất gần.
Cố Hàn vô thức nhìn thoáng qua phía sau thì phát hiện một con yêu thú cao hơn mười trượng, quanh thân đầy vảy đen với đôi mắt đỏ lòm đang nhím chằm chằm vào họ, nó đụng gãy vô số cây lớn rồi không ngừng lao đến gần đám người.
“A.” Đột nhiên có một tiếng hét thảm truyền đến.
Một tu sĩ rơi lại sau cùng lặp tức nó đụng vào rồi biến thành một làn sương máu.
“Chạy! Chạy mau!”
“Đây là yêu thú cấp 5, Thiết Giáp
Thú.”
Có người nhận ra con yêu thú rồi lập tức tuyệt vọng.
Là cấp 5! Lòng Cố Hàn trầm xuổng.
Nhìn hình thế và tốc độ của nó thì nhất định là dạng nổi bật trong đám yêu thú cấp 5, bị nó đụng vào… Nếu không lặp tức bỏ trốn thì e rằng sẽ hoàn toàn rơi vào thú triều.
Hắn cắn răng một cái rồi tăng tốc độ thêm ba phần.
“A.”
“Cứu… Cứu mạng!”
Sau lưng liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng mọi người còn lo cho mình chưa xong thì làm sao giúp đỡ người khác được?
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết dần dần giảm bớt.
Mà đội ngũ khổng lồ hơn chục người ban đầu lúc này chỉ còn lại mười người, người có tu vi thấp nhất cũng là Thòng Khiếu tầng thứ 6, còn những người tu vi không đủ đã bị Thiết Giáp Thú
đâm cho thịt nát xương tan hoặc là trực tiếp bị nó nuốt vào bụng.
Lúc này họ đã nỏ mạnh hết đà, linh lực trong cơ thế gần như tiêu hao sạch sẽ, nhưng họ lại không dám dừng lại uống đan dược mà chỉ có thế dựa vào bản năng sinh tồn liều mạng dồn ép linh lực không còn lại bao nhiêu trong cơ thế.
Người duy nhất còn sức lực chính là Cố Hàn. Mức độ linh lực thế lỏng trong cực cảnh của hăn mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới mấy lần nên hiện giờ còn chưa đến mức khô cạn.
Đương nhiên dù như thế thì hân cũng hơi thở dốc, trên trán đầy mồ hòi, hiển nhiên cũng không thoải mái.
A sỏa trên lưng nắm chắc vạt áo hãn, trên khuôn mặt nhỏ nhăn đầy vẻ lo lắng.
Vèo!
Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ rừng rậm.
Là một tên béo.
“A?” Nhìn thấy Thiết Giáp Thú đuối theo không bỏ sau lưng mọi người, hăn ta không khỏi kêu rên một tiếng: “Sao nơi
này cũng có vậy?”
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng tốc độ của hắn ta vần không chậm, mặc dù hình thế cồng kềnh nhưng hành động lại rất lưu loát, chỉ sau mấy hò hấp hắn ta đã vượt qua những người còn lại, tốc độ chỉ chậm hơn Cố Hàn một chút.
Nhưng hắn ta lại không thở hổn hển hay đỏ mặt, nhìn dáng vẻ thì vần còn sức lực.
“Vị huynh đệ này.” Tên béo nhìn thoáng qua Cố Hàn, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi bãt đầu chào hỏi: “Xưng hô như thế nào?”
Cố Hàn không phản ứng mà chỉ cắm đầu phi nước đại.
Tên béo hơi xấu hổ, lại nhìn về phía A sỏa: “Tiếu cô nương, có ai nói ngươi rất xinh đẹp không?”
“Hừ.” A sỏa trừng hắn ta một cái rồi quay đầu đi.
Tên béo tự chuốc nhục nhã nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Giết!” Đột nhiên âm thanh đã lâu không vang lên lại truyền vào trong tai mọi người, cho dù cách nhau cực xa
nhưng đám người vần cảm giác được sự tàn bạo và sát ỷ trong giọng nói đó.
“ồ…” Tên béo hít vào một hơi, miệng không ngừng lầm bầm: “Không thế nào, chắng lẽ đây chính là Nhân Kiếp của Bàn gia này?”
“Rống.” Giống như bị âm thanh kia kích thích, con Thiết Giáp Thú đột nhiên nổi điên lên, tốc độ lại táng thêm mấy phần.
Hô!
Hình như cảm thấy đám người phía trước quá vướng bận, nó lập tức vung mạnh cái đuôi dài tới.
Phốc!
Phốc!
Chỉ trong giây lát, mấy người bị cái đuôi quét trúng không kịp kêu la một tiếng đã nố tung thành sương máu.
Hỏng bét!
Phát giác cơn gió mạnh ập đến từ sau lưng, Cố Hàn tẽ cả da đầu, hắn cắn răng điên cuồng vận chuyến linh lực trong cơ thế rồi lập tức nhảy đi xa hơn mười trượng. Cái nhảy này giúp hắn tránh
thoát được thế còng của cái đuôi kia.
Hắn thoát được nhưng tên béo kia lại không may mãn như vậy.
“A nha.” Hãn ta hét thảm một tiếng rồi bị cái đuôi của Thiết Giáp Thú đánh trúng.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, phía trước Cố Hàn đột nhiên có một vật thế tròn vo rơi xuống, làm mặt đất lún ra một cái hố sâu.
A sỏa không đành lòng lại nhìn.
Cố Hàn thì căn bản không rảnh đế nhìn, chi trực tiếp lao qua hố sâu.
Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay béo duỗi ra từ trong hố sâu, nhẹ nhàng nhấn một cái thì thân thể như quả cầu kia đã cấp tốc chui ra, lại theo sát phía sau Cố Hàn.
“A?” A sỏa hơi kinh ngạc: “Ngươi… Ngươi không chết à?”
“Phi!” Sắc mặt tên béo trắng bệch, tranh thủ liếc nhìn con Thiết Giáp Thú sau lưng một cái: “Muốn mạng của Bàn gia, nằm mơ.”
Cố Hàn thầm giật mình, đòn tấn còng kia của Thiết Giáp Thú sánh ngang với một kích toàn lực của Linh Huyền cảnh, nhưng tên béo chi bị thương nhẹ, thân thế của hắn ta… Tại sao lại mạnh đến mức này?
“Hắc hắc.” Cảm nhận được ánh mắt của Cố Hàn, tên béo rất muốn khoe khoang một phen: “Vị huynh đệ này…”
“Rống!” Hắn ta vừa muốn nói chuyện thì tiếng gầm gừ lại truyền đến, là con Thiết Giáp Thú kia đã đuối kịp.
“Ta…” Sắc mặt tên béo trẳng bệch, không còn tâm tư khoe khoang nữa.
Khuôn mặt béo tròn trịa của hắn ta đỏ bừng lên, tốc độ lập tức táng nhanh lên rất nhiều, trong nháy mắt đã vượt qua Cố Hàn.
Hả?
Cố Hàn lập tức nhìn ra ý đồ của hắn ta.
Lúc này những người còn lại đều đã mất mạng, chỉ còn ba người họ, cách làm của tên béo là muốn đế Cố Hàn chạy phía sau hấp dẩn sự chú ý của Thiết Giáp Thú.
Nám mơ!
Hân thầm mắng một tiếng rồi điên cuồng kích hoạt linh lực trong cơ thể, cứ như không cảm nhặn được cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ kinh mạch.
Đương nhiên hiệu quả cũng rất rõ rệt, tốc độ của hắn lập tức đuối theo và bỏ lại tên béo sau lưng lần nữa.
Đáng ghét!
Tên béo nhìn chằm chằm Cố Hàn với vẻ mặt khó coi.
Chỉ có ngươi chạy nhanh thòi à? Bàn gia này cũng không chậm!
Hắn ta cắn răng một cái, cũng bắt chước Cố Hàn liều mạng tăng tốc độ.
Trong nhất thời, hai người như đang tranh cao thấp với nhau, họ truy đuối và vượt qua đối phương rất nhiều lần, sau đó dần dần nối nóng thật.
Con Thiết Giáp Thú sau lưng đã bị họ bỏ lại càng ngày càng xa, nhưng lúc này họ sớm đã đua đến nóng máu, sao còn quan tâm Thiết Giáp Thú gì nữa?
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra.
Không ai chịu thua nên nhất định phải đọ sức xem ai hơn ai mới được.
Còn A sỏa chi cảm thấy bên tai nổi gió làm khuôn mặt nhỏ đau nhức, nhưng căn bản không biết hai người liều mạng như vậy là vì nguyên nhân gì.
Không biết trải qua bao lâu.
Hô!
Ba người hai mắt tỏa sáng, đã triệt đế chạy ra khỏi phạm vi của khu rừng Man Hoang, đi thêm mấy chục dặm chính là Vương Đô của Đại Tê. Họ chạy thèm một hồi thì nhìn thấy toà thành trì nguy nga cao ngất kia ờ xa xa.
“Chờ… chờ một chút.” Cuối cùng tên béo cũng không chịu nổi: “Bàn… Bàn gia này… Ta chịu không nối. Đế… Để ta nghỉ… Nghỉ một lát.”
“A.” Hai mât Cố Hàn đã đỏ lên: “Chịu… Chịu thua rồi đúng không? So… So tốc độ với ta, ngươi… Ngươi còn kém một chút.”
Bịch bịch!
Hai người cùng ngồi bẹp xuống đất. Không phải không muốn chạy mà thực sự không chạy nổi nữa rồi.
“Thiếu gia…” Thấy Cố Hàn mệt đến thở không ra hơi, A sỏa hung tợn trừng tên béo một cái.
Đương nhiên cái trừng này không có chút uy hiếp nào cả.
“Đánh rắm.” Tên béo vần mạnh miệng: “Nếu không phải… Bàn gia… bị ho một cái thì ngươi… Ngươi có thể chạy thắng ta à?”
“Ha ha, ta còn cõng… Một người, ngươi vân không… Không chạy qua ta, còn… Còn có mặt mũi nói như vậy?”
Khi nói chuyện, hai người cùng nhét một đống Linh dược vào miệng, nhét xong lại mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn bộ dáng này thì nếu còn động đậy được đã sớm đè đối phương xuống đất hung hăng đánh một trận.
Một lúc sau họ đã khôi phục chút tu vi.
“Ha ha.” Tên béo đứng lên: “Vị huynh đệ này, ta thấy ngươi có vẻ còn chưa phục lãm.”
“Như nhau.” Sắc mặt Cố Hàn rất khó coi: “Ta cũng cảm thấy ngươi rất muốn ăn đòn.”
Oanh!
Oanh!
Đang lúc hai người kích động muốn cho đối phương một bài học cả đời khó quên thì mặt đất dưới chân lại chấn động lên lần nữa. Tiếp đó vang lên rất nhiều tiếng gầm gừ của yêu thú.
“Nguy rồi!” Cố Hàn biến sắc.
Đám yêu thú kia đã đuối tới!
“Đi!” Hằn không để ý tới tên béo mà cõng A sỏa lên chạy thẳng về phía thành trì phía trước.
Nơi đó là Vương Đò của Đại Tề nên sẽ có đòng đảo cao thủ, nhất định có cách giải quyết mối hoạ yêu thú lần này.
“Tên béo chết bầm.” Khoé mát nhìn thấy tên béo vẫn bám theo phía sau mình, mặt Cố Hàn tối sầm lại: “Ngươi còn đi theo ta làm gì.”
“Đánh rắm.” Tên béo tức thờ hốn hến: “Đừng có dát vàng lên mặt mình! Trong phạm vị vài trăm dặm xung quanh chí có chỏ đó là an toàn nhất, Bàn gia không đi đến đó thì còn có thế… A phi! Bàn gia này muốn đi đâu thì đi đó, dựa vào cái gì phải giải thích với ngươi.”
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tốc độ của hai người vẫn cực nhanh.
Chi trong chốc lát họ đã chạy đến phía dưới toà thành cao đến trăm trượng kia.
Thành này có màu xám xanh, trên từng tảng đá xây thành lớn đến cả trượng có khắc vô số phù văn, dưới tác động của Nguyên Tinh, tường thành được một vầng sáng nhạt màu ngà sữa phủ kín.
Trên tường thành có từng dãy vệ quân khoác áo giáp đặc chế trên người, tay cầm cung tên đang nhìn chằm chằm phía dưới sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này không chỉ bọn Cố Hàn mà càng ngày càng nhiều người tụ tập lại dưới thành do bị yêu thú đuổi theo.
Có tán tu, có người trong thành, cũng có những người từ nhiều nơi đi đến gia nhập Võ Viện giõng như Cố Hàn.
Chỉ là trong lòng mọi người đều tức giận không thòi, bởi vì cửa thành cao tới mấy trượng được chế tạo từ dị kim vần luôn đóng chặt, không có ý muốn cho họ đi vào.
Oanh!
Oanh!
Đám yêu thú sau lưng càng ngày càng gần, thậm chí người tinh mắt đã nhìn thấy hình dáng đại khái của yêu thú.
“Thiếu gia.” Khuôn mặt nhỏ của A sỏa tráng bệch: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Tường thành.” Cố Hàn nhìn chằm chằm tường thành màu nâu xanh, sắc mặt hơi trầm xuổng: “Bọn họ không mở cửa thì chúng ta đi lên từ nơi này…”
Còn chưa nói xong thì bên cạnh đã có mấy người phản ứng nhanh mà trực tiếp vọt lên. Dần đầu rõ ràng là tên béo kia.
“Ha ha ha, vị huynh đệ này.” Tên béo quay đầu nhìn về phía Cố Hàn, vẻ mặt rất đắc ý: “Bàn gia đi trước một bước, núi không dời thì nước chuyến, chúng ta hữu duyên gặp lại… A nha.”
Lời còn chưa dứt thì hắn ta đã hét thảm một tiếng, thân thế tròn vo trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài.
Chỉ thấy chẳng biết lúc nào ờ vị trí ba trượng bên ngoài tường thành đã dâng lên một màn sáng trong suốt, tên
béo xui xẻo là người đâu tiên đâm vào đó nên ngã lăn long lóc, những ngưoi đi theo phía sau hắn ta còn thảm hại hơn, đều đứt gân gãy xương năm trên đất kêu rẻn không thôi, không ai đứng lên nối nữa.
“Khốn nạn!” Tên béo nhảy dựng lên, chỉ vào tường thành mà mảng chửi: “Các ngươi muốn hại chết Bàn gia sao!”
“Rống!” Lúc này tiếng gầm gừ lại truyền đến, cách đám người không đến vài dặm.
Không thế nói yêu thú có thế lập tức lao tới từ khoảng cách vài dặm này, nhưng cũng sẽ áp sát đến rất nhanh.
“Cầu xin các ngươi, mờ cửa mau đi.”
“Ta là người của Thương Hội Hằng Nguyên, đế ta đi vào.”
“Mở cửa mau, ta là con trai của thành chủ thành Võ Định. Nhị thúc của ta là giáo tập của Võ Viện.”
Đám người khẩn trương nên những câu nói khấn cầu, uy hiếp, quát mắng liên tục vang lên. Nhưng cửa thành vần không nhúc nhích tí nào.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks