Cực Đạo Kiếm Tôn - Chương 30 Trở về từ cõi chết, bạo loạn lắng xuống
Chương 30: Trở về từ cõi chết, bạo loạn lắng xuống
Cùng lúc đó, trên không trung đâu tường có ba người đứng lơ lửng trong tầng mây, họ không quan tâm cảnh tượng náo loạn phía dưới mà chỉ nhìn chằm châm khu rừng Man Hoang với vẻ mặt nghiêm túc.
“Kỳ quái.” Người mở miệng là một òng lão tóc hoa râm: “Khu rừng Man Hoang đã yên bình mấy chục năm, nhưng hòm nay lại bị người ta gây ra bạo loạn, rốt cuộc kẻ này có lai lịch gì?”
“Chắng lẽ…” Bên cạnh ông ta có một nam tử mặc áo xanh nhíu mày: “Là có yêu thú hóa hình?”
“Không phải.” ồng lão lắc đầu: “Động tĩnh gây ra khi yêu thú hóa hình không lớn như vậy, huống chi nhìn từ phản ứng của những yêu thú này thì rõ ràng là hoảng sợ nhiều hơn thần phục, điều này không hợp lý.”
“Đi xem một chút là biết.” Chính giữa hai người có một nam tử trung niên mặc trọng giáp, vẻ mặt uy nghiêm thản nhiên nói: “Bảo vệ Vương Đô là trách nhiệm của chúng ta, nếu đã biết có kẻ cầm đầu tạo
thành bạo loạn yêu thú, chúng ta chỉ cằn bắt giữ hắn thì trò khôi hài này sẽ kết thúc, không biết ý của hai vị thế nào?”
“Không sai.” Lão giả gật gật đắu.
“Chu thống lĩnh nói có lý, việc này không nên chậm trề, chúng ta đi xem một chút đi.”
“Được…” Nam tử mặc áo xanh do dự trong chớp mắt: “Những người phía dưới… Nếu chết hết ở ngoài thành thì e rằng không tiện giải thích.”
“Chết thì chết.” Chu thống lĩnh mặt không cảm xúc: “Chức trách của ta là bảo vệ Vương Đò không bị yéu thú xâm lấn, còn lại… Liên quan gì đến ta?”
“Ngươi…” Nam tử mặc áo xanh có chút tức giặn.
“Được rồi được rồi.” Lão giả vội vàng đi lên hoà giải.
“Phùng Cung Phụng, Chu thống tĩnh chỉ mang chức trách trên người, ngươi đừng nói nhiều, chỉ là…” ông ta lại đổi giọng: “Không tính đến tán tu, nhưng trong những người này có rất nhiều kẻ có quan hệ chặt chẽ với người trong thành, nếu bọn họ chết hết thì e rằng sẽ bất lợi
với Chu thống lĩnh…”
“…” Chu thống lĩnh trầm mặc trong chớp mãt: “Được, vậy mở ra một cánh cửa nhò, sống hay chết phải xem tạo hóa của họ.”
Phía dưới.
Oanh!
Oanh!
Mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt, bốn phương tám hướng có rất nhiều yêu thú dần dần bao vây, nhìn khí tức trên người chúng sẽ nhận ra con thấp nhất cũng đến cấp 4, cao nhất lên đến cấp 5.
“Xong rồi xong rồi…” Trong đám người, tên béo mặt mày trắng bệch nói: “Bàn gia không phải độ Nhân Kiếp sao, chết do bầy yêu thú này tính là Nhàn Kiếp cái gì?”
“Thiếu gia…” A sỏa run rấy ôm chặt lấy cõ Hàn.
“Đừng sợ.” Cố Hàn nâm chặt trường kiếm trong tay, linh lực trong kinh mạch như sóng triều không ngừng lao nhanh,
đã sẵn sàng phát động Đại Diền Kiếm Khí.
Hăn không thế chết ờ đây, tuyệt đối không thế!
“Nhìn kìa.” Khi mọi người triệt để tuyệt vọng thì một tiếng nói đầy ngạc nhiên truyền tới: “Bên kia có một cánh cửa.”
Ngay khi tiếng nói này vừa dứt…
“Quá tốt! Rốt cục cũng được cứu rồi.”
“Nhanh lên, chậm sẽ không kịp đâu.”
Đám người vui mừng quá đổi, mấy trăm người lập tức chen chúc về hướng cánh cửa như phát điên.
Cánh cửa?
Cố Hàn nhìn lại nơi truyền đến tiếng kêu, chỉ thấy trên tầng cấm chế trong suốt cách đó hơn nghìn trượng xuất hiện một cánh cửa cao chừng vài thước.
Phải nhanh!
Hắn lập tức mừng rỡ, linh lực trong cơ thể dạng trào rồi xông thẳng qua đó.
“A! Đừng.”
“Mau cứu ta, mau cứu ta đi.”
Cũng đúng vào lúc này, những hung thú phía sau đã vọt tới dưới tường thành rồi giầm đạp va chạm, lập tức có vò số người chết thảm tại chỏ. cảnh này làm đám người sợ đến vỡ mật.
Vèo!
Tên béo đứng cách cánh cửa kia khá gần nên lập tức vọt vào.
Nhìn Cố Hàn cách xa nơi này trăm trượng, hắn ta sợ hãi suy nghĩ: “May quá may quá, số Bàn gia này còn hên.”
Oanh!
Oanh!
Yêu thú như phát điên không ngừng va chạm vào cấm chế trong suốt, làm tường thành chấn động đến run lên. Tất nhiên lại có không ít người chết trong cú va chạm của bọn chúng.
Nhanh! Phải nhanh!
Linh Giác của Cố Hàn tăng lên tới cực hạn, hắn cấn thận duy trì khoảng cách với yêu thú, không ngừng lao thẳng về phía trước.
Dù là ờ trước người hay phía sau
lưng, tất cả mọi người đã mất đi lý trí, chí còn lại bản năng muốn sống sót.
“Tránh ra!”
“Tránh ra cho ta!”
“Cha ta là thành chủ thành Võ Định. Nhị thúc ta là giáo tập Võ Viện! Mạng của ta quan trọng hơn các ngươi! Đế ta vào trước!”
Đối diện với Cố Hàn là một thanh niên tay cầm trường kiếm với đôi mắt đỏ ké đang hất văng những người chặn phía trước mình. Hắn ta và Cố Hàn cùng đi đến trước cánh cửa gần như cùng một lúc.
“Cút đi! Ta đi vào trước!” Hắn ta đã đánh đến đỏ cả mắt, triệt đế bộc phát tu vi Thông Khiếu cảnh íâng thứ 3, giơ kiếm chém thắng về hướng Cố Hàn.
Hai người cách nhau rất gần, nếu kiếm này chém trúng thì đừng nói là Cố Hàn mà cả A sỏa cũng sẽ mất mạng.
“Muốn chết.” Trong mắt Cố Hàn lóe lên một tia lạnh lẽo, linh lực đang chờ phát động lập tức tràn vào trường kiếm, hắn giơ kiếm đánh trả.
Chát!
Một âm thanh trâm đục vang lên, kiếm trong tay người tré tuồi lập tức bị chém thành hai đoạn, một luồng Đại Diễn Kiếm Khí cũng theo đó mà tràn vào cơ thế hắn ta.
Bịch!
Hắn ta không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất bỏ mình.
Nhưng vì chậm trề chỉ trong giây lát này mà biến cố đã phát sinh. Một cái đuôi dài đến mấy trượng phủ kín vảy đen lập tức quét tới, trên đường càn quét nó lấy mạng cùa vô số tu sĩ, trong nháy mắt cái đuôi đã đánh thắng đến trước mặt Cố Hàn.
“Thiếu gia!” A sỏa kinh hó một tiếng, nàng vồ thức vận dụng sức mạnh Phá Vọng Chi Đồng.
“Nàng đi vào trước!” Trong khoảnh khắc sinh tử, Cố Hàn lại vò thức bãt lấy A sỏa rồi thuận thế ném nàng vào cánh cửa.
Mà lúc này cái đuôi lớn kia chỉ cách thân thể hắn có vài thước.
“Chậc chậc.” Trong màn chắn, tên béo đang tặc lưỡi đứng xem náo nhiệt: