Cuộc Sống Đô Thị của Trường Sinh Chí Tôn - Chương 30 Có lẽ đây là duyên phận
Chương 30: Có lẽ đây là duyên phận
“Đúng vậy kết bạn wechat, tiện trao đổi công việc hơn.” Trương Đình nói.
Tô Dật ấn mở wechat, hỏi: “Kết bạn kiều gì?”
” ” Trương Đình cứng người, nhìn hắn,
hỏi: “Đừng nói với tôi cậu chưa từng sử dụng wechat?”
Tô Dật nghiêm túc gật đầu: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi dùng điện thoại”
Trương Đình không nói lên lời.
“Cậu… Không lẽ cậu thật sự vừa từ núi xuống?”
Tô Dật gật đầu, nói: “Chị dạy tôi cách sử dụng đỉ”
Trương Đình thật sự không ngờ Tô Dật đến từ núi sâu rừng già, bởi vì thời đại này, trẻ con cũng có thể dùng điện thoại thuần thục, thậm chí còn dùng wechat để nói chuyện.
Sau một lúc giải thích cộng làm mẫu, cuối cùng Tô Dật cũng biết cách sử dụng wechat.
Trương Đình hỏi: “Có phải cậu không có tiền hay không.”
Tô Dật không che giấu, nói: “Không xu dính túi.”
“Thật sụ?” Trương Đình cảm thấy không thể tin được, với khí chất này của Tô Dật, cô ta còn tưởng rằng hắn là thiếu gia nhà giàu nào đó ra đời trải nghiệm cuộc sống, nhưng bây giờ cô ta tin hắn vừa chui ra từ núi.
Vậy cũng tốt, người miền núi kiên định chất phác, sẽ không nhiều âm mưu quỷ quyệt.
“Tôi cho cậu ứng trước 2000 đồng, đêm nay cậu cũng kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng.” Nói xong, Trương Đình chuyển cho hắn 2000 đồng, dạy hắn nhận tiền, rút tiền, dùng tiền như thế nào: “Trên người đàn ông không có đồng nào là không được, nhưng cũng đừng tiêu tiền vớ vẩn, sau này có khó khăn gì thì nói với tôi”
Công việc kinh doanh của quán bar Thanh Tỉnh rất tốt, cho dù hôm nay Tô Dật biểu hiện làm rất người ngạc nhiên, nhưng trên thực tế, phần lớn người đều mải chăm sóc tiếp đãi khách trên bàn rượu của mình, cho nên cũng không nhiều người chú ý đến Tô Dật.
Mặc dù Tô Dật bận việc cả tối, nhưng cũng thường xuyên chú ý đến Lâm Dĩ Văn.
Nơi này giống với lầu xanh trước kia, rồng
rắn hỗn loạn, với nhan sắc của Lâm Dĩ Văn, rất dê bị người trêu đùa.
Nhưng thực ra, các khách hàng nhiều nhất cũng chỉ nói miệng, thậm chí có người muốn mời Lâm Dĩ Văn uống rượu, sau khi bị từ chối cũng không quá xấu hổ, phần lớn mỉm cười qua chuyện.
Tô Dật cũng chú ý đến, đám khách hàng kia thành thật như vậy bởi vì đêm nay bên cạnh bọn họ dều có một phụ nữ làm bạn.
Mãi đến 3 rưỡi sáng, quán bar mới dần vơi khách, Trương Đình gọi Tô Dật và Lâm Dĩ Văn lại.
Ngoại trừ một số công nhân vội vàng đi theo khách hàng nào đó, những người còn lại đều bị gọi vào trong phòng.
Cũng coi như cuộc họp tổng kết lại buổi hôm nay, ai biểu hiện tốt, ai biểu hiện chưa tốt, cần phải chú ý gì.
Trương Đình cố ý để Tô Dật và Lâm Dĩ Văn tự giới thiệu, sau đó khen Tô Dật một câu, nói hôm nay biểu hiện tạm được.
Sau khỉ tan họp, Trương Đình gọi Tô Dật lại, nói: “Tô Dật, hôm nay cậu mới đến, người mới quá nổi bật dễ bị nhằm vào, sau này cậu
nên khiêm nhường một chút, lúc nên say thì phải say.”
Ngàn cốc không say, nhưng lúc nên say thì phải say.
Trương Đình cho rằng Tô Dật còn trẻ, còn bồng bột, có một số việc chưa đúng mực, lại không biết đây là cáo già thành tỉnh nhiều năm, hắn hiểu tất cả, nhưng muốn nổi bật hay khiêm nhường phải xem tâm trạng của hắn.
Đêm nay cũng không còn việc gì khác, Trương Đình cho đám người Tô Dật tan làm.
Tô Dật thay quần áo, không cố tính lôi kéo làm quen với Lâm Dĩ Vân.
Hắn đi trên phố hơn một tiếng, lúc mặt trời mới ló, hắn đã dạo xong một vòng thành phố Thanh Châu, cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng biết gọi xe đến trường, cũng học xong cách trả tiền bằng điện thoại.
ở cổng trưởng, Tô Dật tìm đến một quầy hàng nhỏ, gọi một suất sữa đậu nành bánh quây, ăn xong đỉ vào trường, khi hắn đi đến phòng ngủ nam, phát hiện có nhiều người trộm nhìn hắn, ánh mắt hơi kỳ quái.
Tô Dật đi đến cửa phòng ngủ 306, gõ cửa, rất nhanh cửa mở ra.
Ba người trong phòng ngủ đứng ngơ ở cửa, nhìn chằm chằm Tô Dật.
“Anh Tô, đã về rồi?”
Người nói chuyện chính là thiếu niên Vương Tuấn Lâm.
Tô Dật gật đầu, hơi mỉm cười: “Đã về fôỉ.”
Vương Tuấn Lâm cười nói: “Anh Tô, tôi đã trải xong giường cho anh rồi đó.”
“Anh Tô, chúng ta chính thức tự giới thiệu một chút.” Vương Tuấn Lâm nói: “Tôi là Vương Tuấn Lâm, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vương hay Tiểu Lâm cũng được.”
“Anh Tô, tôi là Khương Bưu, anh gọi tôi là Bưu Tử là được, ăn sáng chưa? Tôi gọi cho anh một suất.” Một bạn cùng phòng khác nói.
“Không cần, tôi ăn ở cổng trường rồi.”
Một thanh niên béo hơn 200 cân trong phòng ngủ lên tiếng: “Anh Tô, tôi tên Dương Huy, anh có thề gọi tôi là Tiểu Béo hoặc Tiểu Huy.”
Từ cách giới thiệu của bọn họ có thể thấy được địa vị của Tô Dật trong phòng ngủ.
Tô Dật đỉ đến giường ngủ của mình, ban đầu giường ở phòng ngủ trống rỗng, nhưng bây giờ, trên giường đầy đủ đệm chăn, không biết
bọn họ thu dọn hay đám người Dư Tinh Hà thu dọn.
“Tôi tên Tô Dật sau này mong mọi người chăm sóc nhiều hơn.” Tô Dật lựa chọn ở ký túc xác vì muốn giao lưu, kết bạn nhiều hơn, như vậy có thể học được nhiều thứ hơn.
ít nhất hiện tại là vậy.
“Anh Tô, giữa trưa chúng ta đi uống với nhau, được không?” Vương Tuấn Lâm cười nói.
“Được.” Tô Dật hơi tạm dừng, hỏi: “Khi nào chúng ta lên lớp?”
“Bây giờ đi! Lát nữa có một tiết môn chung.” Vương Tuấn Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, nhanh đi thôi.”
Tô Dật chưa bao giờ lên lớp, bây gỉờ chỉ có thể đi theo bọn họ vào lớp học.
Trên đường đến lớp, hắn nhìn thây Lâm Dĩ Văn, Lâm Dĩ Văn cũnq nhìn thấy hắn.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bân quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
oe©
bọn họ thu dọn hay đám người Dư Tinh Hà thu dọn.
“Tôi tên Tô Dật sau này mong mọi người chăm sóc nhiều hơn.” Tô Dật lựa chọn ở ký túc xác vì muốn giao lưu, kết bạn nhiều hơn, như vậy có thể học được nhiều thứ hơn.
ít nhất hiện tại là vậy.
“Anh Tô, giữa trưa chúng ta đi uống với nhau, được không?” Vương Tuấn Lâm cười nói.
“Được.” Tô Dật hơi tạm dừng, hỏi: “Khi nào chúng ta lên lớp?”
“Bây giờ đi! Lát nữa có một tiết môn chung.” Vương Tuấn Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, nhanh đi thôi.”
Tô Dật chưa bao giờ lên lớp, bây gỉờ chỉ có thể đi theo bọn họ vào lớp học.
Trên đường đến lớp, hắn nhìn thây Lâm Dĩ Văn, Lâm Dĩ Văn cũnq nhìn thấy hắn.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks