Đỉnh cấp thần y ở rể - Chương 434
Nếu mà hôm nay Mạnh Khôi không đột nhiẻn xuất hiện, chỉ sợ hậu quả sau này sẽ còn tệ hơn nữa.
Chính vì lẽ này, về sau, đã chọc cho Giang Dĩ Minh tức giận tới cực điểm, chả nể nang ai, dù cho đó là Lý Bân, hay là Hồng Quân, Đinh Văn Thành, anh đều muốn giết chết hết!
Theo anh, tất cả những người này đều là nguy cơ tiềm ấn, nếu không giết bọn họ, thì chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng lặp lại một lần nữa, đến lúc đó chưa chắc đã có kết quả tốt như ngày hôm nay!
Vì vậy, cho dù Giang Dĩ Minh có phải chịu tội, cho dù có phải bị tống vào cục công an không cách nào thoát ra được, Giang Dĩ Minh vẫn sẽ làm như vậy!
Anh không hy vọng lần sau sẽ có người dùng Thẩm Thanh Nga ra uy hiếp anh, cũng không hy vọng Thẩm Thanh Nga, người phụ nữ anh yêu lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy nữa!
“Đúng rồi, anh Khôi.”
Nghĩ đến Trương Mạnh Khôi, nhẩt thời Giang Di minh đẩy nhẹ Thẩm Thanh Nga ra, bước nhanh tới trước mặt Trương Mạnh Khôi, hưởng về phía anh ta
nở nụ cười, nói “Anh em à, thật sự hôm nay rất cảm ơn cậu.”
“Anh Dĩ Minh, anh đừng có nói như vậy mà, không cần khách khí vậy đậu!” Trương Mạnh Khôi đột một điếu thuốc, hút một hơi cười ha ha nói. ‘Trước đây anh vì em mà đánh bại Lôi Huân, đoạt lại quầy rượu cho em, một phần ân tình này, người em trai này xin hết mực ghi tạc trong lòng, hôm nay tới anh gặp nạn, nếu mà em không tới, nói vậy, người em trai này, cha phải là phụ lòng anh rồi sao?”
Bới vì Giang Dĩ Minh có gọi cho Trương Mạnh Khôi đế tìm vị trí hiện tại của Lý Bân, cho nên, Mạnh Khôi cũng biết, Giang Dĩ Minh chắc chắn sẽ đi tìm tên Lý Bân kia.
Mà Mạnh Khôi cũng biết, Lý Bân tên này chính là một tên điên, Giang Dĩ Minh đi tìm Lý Bản, chắc chắn sẽ không đòi được chỗ tốt gì từ hắn, chính vì vậy, anh ta lập tức đi đến phương hướng của Lý Bản. Bất kế anh Giang có thế làm được gì dưới tay Lý bân hay không, anh đầu cho rằng, mình đến, nhất định có thế giúp anh Giang cái gì đó.
Vạn lần không nghĩ tới, khoảnh khắc mình tới chính là lúc ngàn cân treo sợi tóc, nếu như mình không xuất hiện, anh Giang đã có thế bỏ mạng!
Nghe được lời Mạnh Khôi nói như vậy, Giang Dĩ
Minh biết, Mạnh Khôi thật sự coi mình như anh em, cho nên, vào giờ phút này, một lời cảm tạ như vật lại rất dư thừa, anh nắm tay, hướng vào đánh một quyền nhẹ vào người Mạnh Khôi, cười nói. ‘Tên tiểu tử nhà cậu, tôi nhớ bẻn cậu không có thuốc súng mà, vậy cậu lấy đâu ra quả lựu đạn đó?”
“Cái đó làm gì phải lựu đạn!” Trương Mạnh Khôi xua tay nói: “Chỉ là đồ chơi thôi, trước đó không biết đứa nhỏ chơi ở quán bar nào đánh rơi ở đấy, hôm nay tới giúp anh. nhất thời không tìm được cái gì mang theo, quay đầu tiện tay mang theo món đồ chơi này, haha, anh Giang, anh khoan hẵng nói, cái món đồ chơi này, vậy mà có thể dọa tụi nó haha!”
Mạnh Khôi vừa nói, vừa móc cái lựu đạn trước đó hù Lý Bân từ trong túi ra, ném ra ngoài, sau đó dùng sức đạp thật mạnh.
Quả lựu đạn xẹp xuống ngay lập tức.
Cảm tình, nó chỉ là một cái túi nỉlon haha!
“Ha ha ha ha…” Giang Dĩ Minh nhất thời bật cười, nói ‘Thằng nhóc này lá gan của cậu cũng to bằng trời mà, lại dám mang cái này tới trước mặt người khác, cậu đây là sợ người ta bị phát hiện à!”
“Lúc đó trong đầu cứ ong ong, chả suy nghĩ gì nhiều.” Mạnh Khôi cười ha ha đưa tay sờ sau ót, nói
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, em thực sự rất sợ hãi, vạn nhất nếu đám người kia thật sự phát hiện ra đây là đồ chơi, em chả biết phải làm sao!”
“Người anh em.” Đột nhiên Giang Dĩ Minh vổ vai Mạn Khôi, trịnh trọng nói, ‘Thật sự rất cảm ơn cậu!”
Ngày nay khi mà lợi ích cá nhản được đặt lên trước như vậy, người tình nghĩa như Mạnh Khôi thật sự rất hiếm!
Mặc dù, bản thản mình đối với Mạnh Khôi không đến nỗi tệ, nhưng có mấy người lại biết báo đáp ân tình như vậy?
Nếu thật sự cầm theo một quả lựu đạn thật, may ra vẫn sẽ có người tới, nhưng mà, ai lại giống như Mạnh Khôi cầm theo quả lựu đạn giả đi cứu người? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mọi người ai cũng đều biết đạo lý này, thế nhưng, Mạnh Khôi vẫn đi mà không để ý gì!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks