Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Chương 1917 Tôi muốn cò giúp đỡ
Chương 1917: Tôi muốn cò giúp đỡ
“Là cô ấy?”
Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ
này, trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại
thu hồi khí hỗn độn và đi về hướng người phụ nữ xinh đẹp!
Tiêu Phi Yên có chút kinh ngạc:
“Nhóc con, cậu điên rồi! Nhìn thấy mỹ nữ thì đừng vội tiến lên, nếu bị
phát hiện thì sẽ xong đời đấy!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi tới dưới
bậc thang: “Chờ một chút!”
Cô gái xinh đẹp cùng cô hầu gái
đang chuấn bị quay trở lại.
Nghe được giọng nói của Diệp Bắc
Minh thì ngoảnh đầu lại!
“Là anh! Người vừa bị bọn họ truy
nã chính là anh! Anh to gan thế, còn dám xuất hiện ở đây?” Cô hầu gái kêu
lên.
Diệp Bắc Minh phớt lờ cô ta.
Nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp: “Giúp tôi một việc, đưa tôi rời khỏi đế đô!” Mỹ nhân xinh đẹp sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Haha, tại sao tôi phải giúp
anh?”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Viên đan dược này là cho cô!” “Hiện tại, cô bảo vệ tôi!”
Cô hầu gái cau mày: “Anh đang
nói nhảm cái gì vậy? Đi mau đi, nhanh lên!” Nhưng đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp sáng lên, kinh ngạc thốt lên: “Là anh!” “Là tôi.”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không ai khác chính là Nguyên Thi Vũ!
Trước đó cô ta bị truy đuổi đến Thần giới, muốn Diệp Bắc Minh bảo vệ cô ta, nhưng không ngờ ba lão già đó lại muốn
giết cô ta!
Diệp Bắc Minh giết chết ba lão già rồi trực tiếp rời đi, ẩn thân ẩn tên!
Cô ta thậm chí còn không kịp hỏi
tên Diệp Bắc Minh!
Nguyên Thi Vũ rất kinh ngạc: “Anh
thật sự là Thánh tử của Ma tộc sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Một
hai câu cũng không thế giải thích rõ ràng, tôi cần cô giúp đỡ.”
Nguyên Thi Vũ hơi do dự, mặc dù
tình hình của cô ta không mấy lạc quan.
Nhưng cô ta vần gật đầu: “Anh muốn tôi
giúp anh thế nào?”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu:
“Tôi muốn rời khỏi đế đô!”
“Được!”
Nguyên Thi Vũ đồng ý: “Dao Nhi,
chuẩn bị xe!”
Cô hầu gái tên Dao Nhi bỗng nhiên
lo lắng: “Điện hạ, việc này không được đâu!”
“Hiện tại tình hình của điện hạ
quá nguy hiểm, Tù Tuệ vẫn luôn muốn giết điện hạ, nếu điện hạ ở lại đế đô, cô
ta sẽ không tùy tiện ra tay đâu!”
“Nhưng nếu điện hạ rời khỏi đế
đô, Tù Tuệ chắc chắn sẽ càng trắng trợn không kiêng nể hơn!”
“Hơn nữa, điện hạ cũng đã nhìn
thấy lệnh truy nã rồi, nhà họ Tù và nhà họ Tiêu đều đang truy nã anh ta và một
phụ nữ khác vì tội ám sát Thần Hậu!”
“Họ dám ám sát cả Thần Hậu, thật
là to gan liều lĩnh quá đỗi!”
Lời vừa dứt, một giọng nói khác
vang lên: “Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc đang nói dối!”
Nguyên Thi Vũ và Dao Nhi nhìn sang!
Chỉ thấy Tiêu Phi Yên bước tới:
“Tôi chính là Thần Hậu Tiêu Phi Yên, Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc muốn phản loạn,
hai người không biết sao?”
“Bà là Thần Hậu à?”
Dao Nhi hé cái miệng nhỏ ra hỏi.
Nguyên Thi Vũ ngạc nhiên nhìn kỹ
người trước mặt!
Hai người chưa từng gặp Thần Hậu.
Mọi chuyện xảy ra trong Đế cung đều
bị Tiêu Trấn Quốc và Tù Sư che giấu, họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện
gì!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
vậy?” Nguyên Thi Vũ hỏi.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng kế lại tất
cả những gì đã xảy ra trong Đế cung.
Thân thể Dao Nhi run lên: “Thế
mà Tù Sư dám tạo phản!”
“Nếu Tù Sư thật sự tạo phản, điện
hạ càng không thể rời khỏi kinh thành, Tù Tuệ sẽ càng trắng trợn không kiêng nế
gì!”
Đôi mắt Nguyên Thi Vũ lóe lên:
“Dưới tố ấm làm sao có trứng lành? Chuấn bị xe ngựa!”
Một lúc sau, Dao Nhi cầm lái một
chiếc xe ngựa, cùng sáu vị lão giả đi ra khỏi đế đô!
Khi đến cổng thành, quả nhiên bị một
nhóm tu võ giả của nhà họ Tù chặn lại: “Đứng lại, Tù Vương có lệnh, không
ai được rời khỏi thành!”
“Làm càn! Tôi thấy mắt chó của
các người mù rồi!”
Dao Nhi đang cầm lái xe ngựa hét
lên: “Tù Binh, không nhìn thấy đây là xe của ai sao?”
“Bên trong là điện hạ Thi Vũ đấy,
các người dám ngăn cản cả xe của điện hạ à?”
Một người đàn ông trẻ tuổi đầu trọc
bước ra khỏi đám đông.
Anh ta khiêng một cây lang nha bổng,
trên mặt và cố đều có hình xăm.
Tù Binh lắc đầu cười nhạo:
“Trong Nguyên tộc ai mà chẳng biết cô Dao Nhi là thị nữthân cận của Thánh
Nữ cơ chứ?”
“Tiếc thay, đây là mệnh lệnh của
Tù Vương, chúng tôi không thể trái lệnh!”
Từ trong xe ngựa, giọng nói của
Nguyên Thi Vũ vang lên: “Tù Vương? Tôi chưa bao giờ nghe nói Nguyên tộc lại
có một Tù Vương!”
“Một tên tôi tớ mà cũng dám
ngăn cản tôi, vả miệng cho tôi!”
“Vâng, tiếu thư.”
Một trong những lão giả đáp lời, bước
ra trước mặt Tù Binh!
Bốp!
Tù Binh lập tức bị đánh văng ra,
khóe miệng rỉ máu tươi: “Mẹ kiếp! Các người dám đánh tôi?”
Dao Nhi lạnh lùng cười nhạo: “Anh
dám ngăn cản xe của Thánh Nữ, dù tôi giết anh thì có sao đâu?”
“Cô…!!!”
Lửa giận trong mắt Tù Binh đang bùng
cháy!
Anh ta sắp phát cáu lên.
Bổng nhiên…
“Hahaha…”
Một giọng cười nữ vang lên, dù đang
giữa ban ngày nhưng khiến người ta cảm thấy rợn người!
Nghe thấy âm thanh này, Tù Binh vội
vàng khom lưng thi lễ: “Tiểu thư!”
“Tù Tuệ…”
Khi nhìn thấy người vừa đến, gương mặt xinh đẹp của Dao Nhi tái nhợt.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks