Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Chương 1919 Tháp Đế Cốt
Chương 1919: Tháp Đế Cốt
Nghe thấy những lời này, Tù Tuệ ngấn ra!
Một cảm giác bất an bao trùm lấy lòng cô ta!
Gần như cùng lúc đó, một nguồn khí tức khủng khiếp tràn ra, hai lão giả áo xám giật mình!
Họ lập tức chặn trước mặt Tù Tuệ, nhìn chằm chằm vào cửa xe ngựa: “Ai đó, lăn ra đây!”
Giây sau, một đạo kiếm khí xé toạc từ trong xe ngựa lao ra!
Bộp! Bộp!
Hai đám huyết vụ bắn tung tóe!
Máu me đầy một thân Tù Tuệ!
“Mẹ kiếp…!”
Tù Binh kinh hãi trước cảnh tượng ấy!
“Hít…! Cô…”
Tù Tuệ hãi hùng hít một hơi lạnh, kinh hoàng lùi lại: “Cô không phải Nguyên Thi Vũ, cô là ai?”
“Các người không phải đang truy sát tôi sao?”
Một giọng nói nam vang lên.
Diệp Bắc Minh bước ra khỏi xe ngựa.
“Thánh tử Ma tộc Bắc Minh, thế mà lại là anh!”
Ngay khi nhìn thấy gương mặt này, trái tim Tù Tuệ đập loạn xạ, không hề do dự, cô ta lập tức quay lưng bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh chỉ niệm một cái trong đầu!
Ảnh thuấn!
Chặn trước mặt Tù Tuệ, tung ra một quyền không chút khách khí!
“Phụt-!”
Tù Tuệ phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực và đan điền tan nát ngay tức khắc, té nhào như một con chó chết trước xe ngựa của Nguyên Thi Vũ!
Tù Binh gầm lên một tiếng: “Bảo vệ tiểu thư!”
Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống đất, một luồng ma khí cuồn cuộn bao trùm, hơn chục Tù Binh chạm phải ma khí này lập tức bị tan xác!
Huyết vụ lan tràn khắp nơi!
Chứng kiến cảnh tượng này, Tù Tuệ lập tức thay đổi sắc mặt, điềm đạm đáng yêu van xin: “Thánh tử điện hạ, xin tha mạng ạ, người ta biết lỗi rồi, điện hạ cứ tùy ý xử lý người ta…”
“Thật sao?”
Diệp Bắc Minh cười nhạt.
Đôi mắt đẹp của Tù Tuệ sáng rực.
Vừa gật đầu, vừa khẽ vặn vẹo thân hình
quyến rũ: “Tất nhiên rồi, Thánh tử muốn gì cũng được!”
“Người ta cũng rất mượt mà đây…”
Cô ta còn ưỡn ngực ra nữa!
“Tốt lắm!”
Diệp Bắc Minh tiến lại gần Tù Tuệ, giơ tay hướng về phía ngực cô ta!
Chứng kiến cảnh này, Nguyên Thi Vũ cực kỳ sợ hãi: “Diệp công tử, đừng bị cô ta lừa gạt…”
Giây tiếp theo, bàn tay Diệp Bắc Minh không hạ xuống ngực của Tù Tuệ, mà xoay qua bóp chặt CỐ họng cô ta: “Tôi muốn lấy mạng của cô!”
Tù Tuệ tái mặt kinh hoàng, hoàn toàn không kịp lên tiếng.
Rắc rắc! Một tiếng chói tai vang lên!
Cố họng cô ta vỡ tung ra!
Nguyên Thi Vũ ngấn người, khi phản ứng lại thì nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt kinh ngạc, sự tàn nhẫn quyết đoán của người này khiến cô ta khiếp sợ!
“Diệp công tử, nhà họ Tù sẽ nhanh chóng biết Tù Tuệ chết ở đây, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!”
Nguyên Thi Vũ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Không biết Diệp công tử có kế hoạch gì
không?”
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng: “Tôi muốn hỏi thăm cô Nguyên hai nơi!”
“Được rồi, cứ nói đi.”
Nguyên Thi Vũ gật đầu.
Diệp Bắc Minh liền thốt ra hai địa danh: “Tháp Đế Cốt, Ngự Kiếm Tông!”
Nguyên Thi Vũ khẽ chau mày: “Tông môn trên đại lục Hổn Độn có nhiều lắm, tôi chưa nghe đến Ngự Kiếm Tông, chắc không phải là tông môn lớn!”
“Còn về Tháp Đế cốt, tôi biết nơi đó.”
“ồ? Cô biết à?”
Diệp Bắc Minh mở to mắt.
Nguyên Thi Vũ vừa định nói thì giọng nói của Tiêu Phi Yên từ trong xe ngựa vang ra: “Trên khắp đại lục Hỗn Độn ai mà chẳng biết Tháp Đế cốt? Cậu thực sự là Thánh tử Ma tộc à?”
“Hay là cậu đến từ nơi nào khác đấy? Haha Dạ Thần…”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tiêu Phi Yên cười thầm trong bụng!
Bà ta đã đoán ra lai lịch của Diệp Bắc Minh, cố ý trêu chọc anh đấy!
“Tháp Đế Cốt là nơi nào vậy?” Diệp Bắc Minh không suy nghĩ nhiều.
Tiêu Phi Yên giải thích: “Tháp Đế cốt là phần mộ của vũ khí thiên hạ!”
“Phần mộ của vũ khí?” Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ xao động.
Giọng nói của Tiêu Phi Yên tiếp tục vang lên: “Đúng vậy! Kể từ khi có tu võ giả trên đại lục Hổn Độn, bất kỳ vũ khí nào có khí linh, sau khi chủ nhân của chúng qua đời, chúng đều tự động bay đến bên trong Tháp Đế cốt!”
“Trải qua thời gian dài, Tháp Đế cốt dần trở thành phần mộ của vũ khí trên thiên hạ!”
“Má nó…”
Diệp Bắc Minh không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa!
Trực tiếp buột miệng chửi thề!
Thì ra còn có một nơi như vậy?
“Có thật không vậy?”
Tiêu Phi Yên lạnh lùng hừ một tiếng: “Bổn hậu cần phải lừa cậu sao?”
Nguyên Thi Vũ cũng gật đầu theo: “Diệp công tử, lời Tiêu Thần Hậu nói là thật.”
Diệp Bắc Minh vội vàng thúc giục: “Đi, dẫn tôi đến Tháp Đế cốt!”
Tiêu Phi Yên nhíu mày: “Nhóc con, cậu đến đó làm gì? Bổn hậu nhắc nhở cậu một câu, đừng nghĩ đến việc đi đến Tháp Đế cốt là có thế được những vũ khí đó công nhận!”
“Quả thực có rất nhiều người cũng nghĩ giống như cậu, muốn đến Tháp Đế cốt để kế thừa vũ khí của người xưa!”
“Nhưng loại người này vạn người mới có một, trong một vạn tu võ giả khó có được một người thành công!”
“Cậu đừng lãng phí sức lực nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “cảm ơn lời nhắc nhở của bà, nhưng tôi có lý do bất đắc dĩ phải đến đó!”
“Tất nhiên, các người cũng có thể cho tôi biết vị trí của Tháp Đế cốt, tôi tự mình đến cũng đươc.”
Thanh kiếm sắt rỉ thực sự bị anh ta rút ra!
“Haha, tôi thành công rồi!” Người đàn ông phấn khích đỏ bừng khuôn mặt.
“Trời ơi, hắn thực sự thành công rồi!”
“Ghen tị quá! Thanh kiếm này dù đã rỉ sét, nhưng nghe nói là kiếm của Kiếm Thần Lý Cương Thuần khi còn sống! Có được thanh kiếm này, có lẽ sẽ được truyền thừa của Kiếm Thần!”
Dưới chân Tháp Đế cốt là một trận xôn xao.
Đột nhiên, thanh kiếm sắt rỉ rung lên, tự phát ra một đạo kiếm quang!
Phụt!
Sượt qua cổ họng của người đàn ông!
Tiếng cười của người đàn ông đột ngột dừng lại, thi thế từ độ cao hơn trăm mét rơi xuống đất!
Thanh kiếm sắt rỉ lại cắm trở lại vị trí ban nãy, như thể không có gì xảy ra!
Diệp Bắc Minh, Tiêu Phi Yên, Nguyên Thi Vũ cùng mọi người vừa đến hiện trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này!
Tiêu Phi Yên lắc đầu: “Thấy chưa? Tháp Đế Cốt có thế kiềm chế sức mạnh của tu võ giả!”
“Mọi người chỉ có thế dùng sức mạnh thô bạo để leo lên, cho dù may mắn rút được một vũ khí, cũng rất có thể không được vũ khí đó công
nhận mà bị giết chết!”
“Tòi khuyên cậu đừng đùa với tính mạng của mình!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động,
Nhanh chóng hướng về phía Tháp Đế cốt!
Khi anh lại gần phạm vi trăm trượng của Tháp Đế Cốt.
Bỗng nhiên.
Ầm ‘âm!
Toàn bộ Tháp Đế cốt rung chuyến dữ dội, tất cả vũ khí phía trên cũng run rấy, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lập lòe!
Đây là dấu hiệu của khí linh sống lại!
“Mẹ kiếp! Vạn Khí Cộng Minh! Thực sự là Vạn Khí Cộng Minh!”
“Lần trước Vạn Khí Cộng Minh xuất hiện đã rất lâu rồi!”
“Nghe nói mỗi lần Vạn Khí Cộng Minh đều có một hoặc nhiều vũ khí bị mang đi, đó là dấu hiệu của khí linh tự chọn chủ nhân!”
Dưới chân Tháp Đế cốt nhốn nháo, những tu võ giả đang ngồi nghỉ đều đứng dậy hết!
Liên tục ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đế Cốt: “Chẳng lẽ…”
“Có khí linh sắp chọn chủ nhân rồi sao?” Tất cả tu võ giả có mặt đều phấn khích! Nhanh chóng lao về hướng Tháp Đế cốt!
Diệp Bắc Minh phấn khích tột độ: ‘Tiểu Tháp, có phải là mày không? Ngay cả mày cũng cảm ứng được à?’
Anh lao tới như một luồng cuồng phong, xô đẩy nhiều người văng ra, phun ra máu tươi!
Vừa định bước vào phạm vi của Tháp Đế Cốt!
Vài bóng người chặn trước mặt anh: “Nhóc con, tránh ra! Đế công tử nhà tôi leo trước!”
Chứng kiến cảnh này, những tu võ giả khác đều dừng lại.
Trên mặt lộ vẻ e ngại nhìn một thiếu niên đứng sau vài người kia!
Thiếu niên đứng ngược hướng với mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía những vũ khí trên đỉnh Tháp Đế cốt!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét mắt nhìn vài người kia: “Tháp Đế cốt là của nhà mày à?”
“Tên nhóc này là ai vậy…”
Những tu võ giả khác hoảng hốt, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói như vậy!
Vài người chặn Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Rồi cười phá lên!
“Hahaha!”
Trong giọng nói đầy vẻ khinh khỉnh: “Nhóc con, mày có biết công tử nhà tao là ai không? Bây giờ lập tức cút qua một bên, quỳ xuống đi!”
“Đợi công tử nhà tao lấy được vũ khí trên Tháp Đế Cốt rồi sẽ xử lý mày!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu cười nhạt.
Xem ra bất kế đi đâu, vẫn có những kẻ tự cho mình là đúng như thế!
Anh lười nói nhảm, trực tiếp vung một bạt tai, bốn người lập tức văng ra nằm bẹp trên đất, rên la thảm thiết!
Làm xong việc này, Diệp Bắc Minh lập tức lao về phía Tháp Đế cốt!
Thiếu niên đứng ngược hướng với mọi người, khi thấy thuộc hạ của mình bị đánh, trước tiên là ngấn ra!
Ánh mắt lạnh lẽo lập tức khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày thật to gan! Dám đánh người của Uông Hằng tao!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phớt lờ anh ta!
Tiếp tục lao về phía Tháp Đế cốt!
“Muốn chết à!”
Uông Hằng quát lên một tiếng.
Bước ra chặn trước mặt Diệp Bắc Minh, muốn ngăn cản anh lại!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh trở tay tát một cái.
Bốp!
Khuôn mặt của Uông Hằng bị xé toạc, lăn lông lốc như một con chó chết mấy chục mét mới dừng lại!
“Hít…”
Chứng kiến cảnh tượng này, xung quanh Tháp Đế Cốt im lặng một lúc!
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Tên nhóc này là ai vậy? Thế mà Uông Hằng còn chẳnq chịu nối môt đòn dưới tay anh?