Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 42
gì?”
“Theo thám tử điều tra được, năm xưa Vũ Trạch không phải biến mất không để lại tin tức mà là do chính gia đình cậu ấy che giấu lại. Nếu thám tử điều tra không sai thì chính là năm xưa cậu ấy không phái tên Vũ Trạch. Bố cúa cậu ẩy hình như vì che giấu thân phận của cậu ấy nên phải đổi tên cho cậu ấy và đưa cậu áy rời khỏi nơi này. Trước khi đi, bố của cậu ấy liền nhờ các mối quan hệ che giấu đi tất cả tin tức, tiêu hủy hết mọi mối quan hệ cúa gia đình họ với mọi người xung quanh.Lúc họ rời đi, chính là lúc em đang nằm trong phòng phẵu thuật, cậu ấy vốn đã định nói cho em nhưng sau đó liền không nói nữa, chỉ để lại lời hứa, có lẽ vì lí do này.”
“Vậy có tra ra được ai là người che giấu không? Phải có manh mối gì chứ?”
Nghe tới đây, Thiên đã mất luôn bình tĩnh, chồm câ người lên bàn, sốt sắng hỏi.
“Thám tử không tra ra được những ai đã góp tay vào che giấu thân phận cho gia đình họ nhưng lại tra ra được một khách sạn có lẽ sẽ còn lưu lại ghi chép của năm đó, những người đó đã gặp nhau tại một khách sạn. Nếu có thế biết thì chác chán sẽ tìm ra được người thuê khách sạn năm đó và hỏi cho rõ.”
“Nhưng năm đó nhiều người thuê như vậy…”
“Không nhiều, khách sạn đó hôm đó đã được bao trọn, chỉ có duy nhất người đó thuê.”
’Vậy…’
“Mẹ ơi, ba tới đón chúng ta về kìa
mẹ ơi.”
Tiếng Tiếu Minh vọng từ cống vào cắt ngang câu hỏi của cô.
“Đừng kích động, bây giờ em đã là gái có chồng, càng không thể cứ sốc nối như đợt trước được. Nếu để mẹ biết chuyện này chúng ta sẽ không thế điều tra được đâu. Hôm nay cứ về đi, anh sẽ tìm cơ hội rồi chúng ta tới khách sạn đó tìm hiểu. Nhớ đừng để lộ tin tức này ra ngoài.”
Đăng vồ vai trấn an em gái.
“Tiếu Thiên, Tiếu Trì tới rồi, con mau xuống đi đừng để bố con nó đợi lâu.”
Mẹ cỏ đấy cửa nhà vào giục cô.
“Con biết rồi mẹ. Anh trai vậy em về trước, có tin gì nhớ báo cho em.”
Thiên có nặn ra một nụ cười tươi, sau đó đem balo khoác lẽn vai, tiện tay nhón luôn chùm nho ôm ra đường.
Hành động này thật sự khiến cho Đăng và mẹ cô chỉ biết đưa tay lẻn trán mà ngán ngấm.
Vừa nãy còn lên cơn kích động, giây sau liền cứ thế ăn uống vui vẻ.
Người không biết liền nghĩ cô diễn xuất siêu giỏi đấy.
Anh mà có thế thì liền đem cái giải oscar dành cho cô rồi đây.
Sau khi tạm biệt bố mẹ cùng anh trai, cô liền ôm theo Tiểu Minh vào ô tô.
Hai mẹ con cứ thế än ý với nhau mỗi người một quả dần dần đem chùm nho vặt sạch.
Ăn hết còn bày vẻ mặt tiếc hận khiến Thanh Trì chỉ có thế giật giật khóe miệng.